Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 417

Mặc dù nước Đông Doanh chỉ là một quốc đảo được tạo thành từ vô số hòn đảo nhỏ, nhưng kinh tế quốc nội của họ lại vô cùng phát triển, từ những năm 80 90 lại càng cực kỳ hưng thịnh, vượt xa một vài con phố của Hoa Hạ.

Tuy nhiên những năm gần đây Hoa Hạ phát triển mạnh mẽ, bất kể là kinh tế, quân sự hay địa vị quốc tế, từ lâu đã bỏ xa mấy con phố của Đông Doanh.

Cho dù như vậy, là một quốc gia có kinh tế phát triển nổi tiếng xưa nay, thành phố Cintra của Đông Doanh bất luận là môi trường hay kiến trúc thành phố đều tốt hơn nhiều so với những thành phố cùng cấp khác của Hoa Hạ.

Đặc biệt là vệ sinh môi trường, Lục Trần đều không khỏi gật đầu, hai bên đường phố được trồng những loại cây cảnh xếp hàng dài, trêи đường không thấy lá rơi rụng, chỉ thấy những bụi hoa hương bồ trải dài, đi trêи đường mang đến cho người ta một loại cảm giác thoải mái.

Ba người bước xuống du thuyền, dựa vào mối quan hệ với Trần Sơ Nhiên, cộng thêm Tiêu Tử Hinh rất biết cách nói chuyện, dĩ nhiên cô ta đã trở thành bạn với Trần Sơ Nhiên.

Trần Sơ Nhiên cũng không nghi ngờ Tiêu Tử Hinh có mục đích gì, cô cảm thấy nói chuyện với Tiêu Tử Hinh rất thoải mái, nhất là sau khi biết Tiêu Tử Hinh cũng thích luyện võ, Trần Sơ Nhiên càng muốn ở chung phòng với Tiêu Tử Hinh.

Vừa hay với mục đích của Tiêu Tử Hinh, sau khi xuống du thuyền cô ta sẽ ở cùng hai người họ.

Lục Trần đoán được Tiêu Tử Hinh rất có khả năng đến đây để giết anh, nhưng nhìn thấy Trần Sơ Nhiên nói chuyện với cô ta, anh tạm thời không quản cô nữa.

Dù sao cũng phải tìm cơ hội chờ Tiêu Tử Hinh bị vạch trần.

Anh cũng không cần đoán, nếu Tiêu Tử Hinh dùng tên thật thì có lẽ là do nhà họ Tiêu phái đến.

“Trước tiên chúng ta tìm một khách sạn để ở đi.” Trần Sơ Nhiên đề nghị.

Bọn họ không đi Tokyo mà là đến Cintra, bởi vì nhà máy chế tạo người máy lớn nhất của Đông Doanh là ở Cintra, Lục Trần dự định thu mua xưởng sản xuất người máy này, lợi dụng con đường của Đông Doanh, dùng Công nghệ Di Kỳ thúc đẩy người máy có trí tuệ và năng lực phát triển toàn diện ở Đông Doanh.

Đến lúc đó lại mở thêm xưởng chi nhánh, tự chủ sản xuất động cơ đa năng, như vậy có thể tránh né được sự ngăn cấm của một vài chính trị gia nào đó ở Đông Doanh.

Bây giờ Đông Doanh và đế quốc M mặc dù có những ông lớn muốn ngăn chặn Công nghệ Di Kỳ, nhưng vẫn chưa xác định rõ ràng, cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý, vì thế Lục Trần lợi dụng cách này thì có thể hóa giải toàn diện trở ngại bị ngăn cấm.

“Không cần đâu, bọn họ đã đến rồi.” Lục Trần lắc đầu nói.

“Bọn họ? Ai cơ?” Trần Sơ Nhiên khó hiểu hỏi.

“Người đến gây sự.” Ánh mắt Lục Trần bình tĩnh nhìn về nơi cách đó không xa, hai cô gái cũng nhìn theo ánh mắt của anh, thấy hai ba mươi người Đông Doanh đang vây quanh họ, bên hông mỗi người đều phình lên, trông có vẻ như đang cất giấu đao, gậy và những vũ khí khác.

“Lục Trần kun, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Yukidai Kawa đi ra từ trong đám người, trêи mặt nở nụ cười nhìn Lục Trần, hai thanh niên phía sau hắn lại không chút kiêng dè, chăm chú quan sát Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh.

Khi nhìn thấy Yukidai Kawa, cuối cùng Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Yukidai Kawa đang muốn lấy lại thể diện, suy cho cùng tối qua Lục Trần đã bắt chẹt lấy đi mười triệu tệ của bọn họ.

Hai người hơi lo lắng, dù sao ở đây cũng là Đông Doanh, là địa bàn của Yukidai Kawa, mặc dù họ biết Lục Trần rất lợi hại, nhưng đây là quốc gia của người ta, rồng mạnh khó thắng được rắn địa phương, chính là đạo lý này.

“Sao, anh có tiền chưa?” Lục Trần cười như không cười nhìn Yukidai Kawa.

“Lục Trần kun thật biết nói đùa, tôi đường đường là con cháu của gia tộc Yukidai, còn là một người nắm trong tay nửa thế lực ở Cintra, Lục Trần kun cảm thấy tôi sẽ coi trọng mười triệu này lắm sao? Ha ha, chỉ cần các người đi với chúng tôi một chuyến, tôi cho anh mấy chục triệu nữa cũng chẳng sao.” Yukidai Kawa cười nói, về đến địa bàn của hắn, hắn liền có sức mạnh.

“Vậy à, vậy nếu tôi không đi cùng anh thì sao?” Lục Trần cười hờ hững nói.

“Không đi cùng tôi ư? Ha ha, e rằng hôm nay không thể thuận theo các người rồi.” Yukidai Kawa cũng cười, ánh mắt không kiêng nể liếc nhìn hai người Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh.

Mục đích ban đầu của bọn họ chính là Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh, không ngờ vừa dời mắt, lại bị Lục Trần lừa mất mười triệu tệ.

Lúc này hai thanh niên phía sau Yukidai Kawa cũng bật cười không chút kiêng dè, trong ánh mắt bọn họ nhìn hai người Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh chứa đầy ác ý ɖâʍ ɖu͙ƈ.

Nhìn đối phương cứ chí chóe tiếng Đông Doanh, Lục Trần quay sang nhìn Trần Sơ Nhiên, vì Trần Sơ Nhiên nghe hiểu được tiếng Đông Doanh.

“Chúng nói gì vậy?” Lục Trần hỏi.

Trong lòng Trần Sơ Nhiên đầy tức giận, sắc mặt hơi khó coi, nghe Lục Trần hỏi lại lắc đầu ngượng ngùng.

“Lục Trần kun, hay là để tôi nói với anh, tôi vừa mở một công ty điện ảnh, chuyên quay các loại phim JAV ngắn, bọn họ nói hai cô gái xinh đẹp này, nếu đi quay phim chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới.” Yukidai Kawa cười nhìn Lục Trần.

Lục Trần nhướn mày, thầm nghĩ thì ra là vậy, khó trách sắc mặt Trần Sơ Nhiên lại khó coi thế.

“Anh muốn mời họ đóng phim? E rằng cả gia tộc Yukidai các anh cũng không mời nổi.” Lục Trần châm biếm nói.

Anh có nghe nói về gia tộc Yukidai, nghe đâu tài lực đứng top 12 ở Đông Doanh, đối với Lục Trần mà nói, kinh tế mấy năm nay của cả Đông Doanh đều lộ rõ xu hướng đình trệ, ngoại trừ hai ba tài phiệt đứng đầu, những người khác đều không đáng lo ngại.

Chủ yếu là mấy tài phiệt đứng đầu kia có quan hệ mật thiết phức tạp với chính phủ Đông Doanh, không dễ động vào họ.

Còn về tài phiệt khác, anh căn bản không để tâm.

Nghe Lục Trần nói vậy, gương mặt của hai người Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh ửng đỏ, nhất là Trần Sơ Nhiên, càng hung hăng trừng mắt với Lục Trần.

“Không, không, không, anh sai rồi, chỉ cần các người rơi vào tay tôi thì sao tôi phải bỏ tiền chứ.” Yukidai Kawa cười giễu cợt.

Hắn bật cười vẫy tay, lập tức, đám người vạm vỡ sau lưng hắn liền vây quanh ba người họ.

Đáng tiếc ba người Lục Trần cũng không quan tâm.

“Nhãi ranh, nghe nói mày dám dọa đại ca của bọn tao, mày chán sống rồi à.” Một tên to con đến gần Lục Trần, giơ tay muốn đánh Lục Trần.

Lục Trần cười khẩy, một tay khống chế cổ tay đối phương sau đó dùng lực bẻ.

Răng rắc!

Âm thanh xương tay rạn nứt vang lên, tên to con kia hét lên thảm thiết, ôm lấy cổ tay quỳ xuống đất.

Với lực cổ tay của Lục Trần, bẻ gảy xương tay của đối phương căn bản không tốn sức.

“Ra sức đánh cho tao!” Sắc mặt Yukidai Kawa u ám, lớn tiếng quát lên.

Hắn không ngờ Lục Trần lại dám đánh trả trêи địa bàn của mình.

Những người khác thấy vậy, lần lượt rút dao phay gậy thép sau lưng ra, giáng về phía Lục Trần.

Không ai để ý đến Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh.

Nhưng người của Yukidai Kawa không quản Trần Sơ Nhiên, cô lại không nhàn rỗi, cô tiến lên cướp đoạt lấy gậy thép trong tay một tên vạm vỡ, đập gậy thép vào chân của hắn.

Cô không ra tay tàn nhẫn như Lục Trần, mỗi một đòn đều đánh lên lưng hoặc chân của đối phương.

Tiêu Tử Hinh hơi do dự, nhưng cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tham gia vào trận chiến.

Cả ba đều là người luyện võ, khoảng ba mươi tên đần độn của Yukidai Kawa, ở trước mặt họ, hoàn toàn đều là đồ vô dụng, chỉ trong vài phút đã bị ba người họ đánh bại.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Yukidai Kawa và hai thanh niên kia vô cùng khó coi.

Nhìn Lục Trần đi về phía bọn họ, hai chân ba người bắt đầu run lẩy bẩy.

Bình Luận (0)
Comment