Ông Bố Siêu Phàm

Chương 3

Đối mặt với sự châm chọc của Phạm Minh, Lục Trần cười lạnh một tiếng, không nói đến lời thứ hai, liền mở chiếc vali da đen trong tay ra, từng tập tiền đỏ rực hiện ra trước mắt Phạm Minh.

"Chỗ này vừa vặn ba mươi vạn, mau cầm lấy tiền rồi cút đi." Lục Trần lạnh lùng nói.

Phạm Minh ngẩn người, ánh mắt khi vừa nhìn thấy chỗ tiền trong vali thì nét mặt liền cứng lại.

Hắn chẳng thể nghĩ tới một bảo vệ nhỏ bé như Lục Trần mà lại có thể nhanh chóng vay đủ ba mươi vạn như vậy. Ai mà hào phóng đến mức lại đi cho một bảo vệ lương có vài nghìn tệ môt tháng vay những ba mươi vạn thế chứ?

Lâm Di Quân cũng có chút kinh ngạc, từ tháng trước sau khi Lục Trần vay năm trăm tệ thì cũng không thể nào vay thêm được nữa, cô cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc Lục Trần vay số tiền ba mươi vạn này ở đâu.

Lục Trần vốn không phải là người ở thành phố này, hơn nữa ở đây cũng chỉ có một người bạn, mà người bạn đó cũng chẳng khá khẩm hơn Lục Trần là bao, một tháng cũng chỉ có lương vài nghìn tệ, lần trước thì có thể cho vay năm trăm tệ cũng đã là cực hạn rồi.

"Chỗ tiền này anh vay ở đâu? Anh không phải là đi vay nặng lãi đó chứ?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Di Quân giận dữ hỏi Lục Trần.

Tình hình hiện giờ đã rất khó khăn rồi, nếu như Lục Trần còn đi vay nặng lãi nữa thì cái gia đình này của họ thật sự là sẽ bị hủy hoại trong tay Lục Trần mất.

"Cầm tiền rồi lập tức cút đi!" Lục Trần không để ý Lâm Di Quân chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Minh nói.

Phạm Minh không lập tức rời đi, hắn cũng cười lạnh nhìn Lục Trần, thật ra mà nói ba mươi vạn tệ này chẳng là gì đối với hắn, hắn sở dĩ đợi Lục Trần về là để cho Lâm Di Quân biết người đàn ông hiện tại của cô là một kẻ phế vật như thế nào, tiện thể châm chọc Lục Trần một phen.

Nhưng không ngờ Lục Trần lại mượn được ở đâu về ba mươi vạn, điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng khiến hắn có chút không can tâm. Thế nhưng đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn xúi giục Lâm Di Quân li hôn với Lục Trần.

"Lục Trần, anh đi vay nặng lãi sau này trả thế nào đây? Lẽ nào anh không biết như vậy có thể hủy hoại gia đình của mình, hủy hoại Di Quân sao?" Phạm Minh vẻ mặt nham hiểm cười cười nhìn Lục Trần.

"Thật lắm lời vô nghĩa" Lục Trần hừ lạnh một tiếng, liền trực tiếp túm cổ áo Phạm Minh kéo hắn đuổi ra ngoài.

"Anh... Buông tay ra!" Phạm Minh hoảng sợ, không nghĩ tới Lục Trần lại mạnh mẽ như vậy, nhất thời liền lớn tiếng hét lên.

Lâm Di Quân cũng bị hành động của Lục Trần làm cho kinh hãi, nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại thì Lục Trần đã lôi Phạm Minh ra ngoài phòng bệnh rồi.

"Lần sau còn đến bệnh viện nữa, tôi sẽ khiến anh cũng phải ở lại đây luôn" Lục Trần lạnh nhạt nói, đẩy Phạm Minh ngã ra đất, đồng thời ném vali tiền trước mặt hắn.

"Lục Trần, anh điên rồi sao còn không mau xin lỗi giám đốc Phạm đi" Lâm Di Quân vừa hay đuổi theo ra tới bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt quát Lục Trần.

Phạm Minh đứng dậy, vẻ mặt mưu mô nhìn Lục Trần cười lạnh nói: " Lục Trần, anh khá lắm, ngày mai gặp tại công ty".

Hắn nói xong liền xách vali xoay người bỏ đi, Lục Trần chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ cỏn con, về đến công ty, hắn có hàng trăm loại phương pháp chơi lại Lục Trần.

"Giám đốc Phạm" Lâm Di Quân muốn đuổi theo thay Lục Trần giải thích, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.

Cô xoay người nhìn Lục Trần, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Lục Trần, sao anh lại thô lỗ như vậy chứ, giám đốc Phạm đã chiếu cố giúp đỡ chúng ta, anh không cảm tạ người ta thì thôi lại đối xử thô bạo như vậy, anh còn biết đến đạo lí đối nhân xử thế không?"

Lục Trần cũng xoay người nhìn lại Lâm Di Quân, bỗng nổi lên chút giận giữ nói: "Anh đã nói rồi không cần hắn giúp đỡ, là em cứ nhất quyết phải mượn hắn tiền, hắn ta có tâm tư gì với em chẳng lẽ em không rõ sao?"

Lâm Di Quân ngẩn ra, liền tức giận nói: "Lục Trần, anh nói vậy là có gì? Anh cho rằng tôi tình nguyện cho anh ta cơ hội sao? Lúc trước nếu như không chịu nộp viện phí, thì bệnh viện sẽ bắt Kỳ Kỳ xuất viện, nếu như anh mượn được tiền sớm hơn chút, tôi còn phải đi mượn anh ta tiền sao? Lẽ nào anh không biết như vậy tôi cũng rất mệt mỏi sao?"

Lâm Di Quân vô cùng tức giận, nếu như không phải vì con gái, nếu như Lục Trần không vô dụng như vậy, thì cô có thể mượn tiền một tên mà cô ấy cũng có chút căm ghét sao? Cô có thể cười cười nói nói với hắn sao?.

Lục Trần dịu lại nhìn Lâm Di Quân, sau đó nói: "Em cứ trông Kỳ Kỳ đi, anh có chút việc ra ngoài một chút, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách."

Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên cãi nhau, anh cũng có chút phiền não. Anh muốn một mình tĩnh lặng một chút.

Vốn dĩ anh cũng muốn nói sự thật với Lâm Di Quân, nhưng nhìn thấy thái độ của Lâm Di Quân hôm nay, anh nhất thời chán nản không muốn nói với cô ấy

"Anh muốn đi làm cái gì? Còn nữa tiền đó có phải là do anh đi vay nặng lãi không?" Lâm Di Quân chất vấn nói.

"Không phải, anh vay của bạn." Lục Trần nói xong xoay người bước đi, không muốn nhiều lời.

Lâm Di Quân tức đến muốn mắng người.

...........................................

Ngày hôm sau, Lục Trần dự định đến công ty để xin thôi việc không làm bảo vệ nữa, sau đó thì yên tâm chăm sóc con gái ở bệnh viện, hắn tin rằng có Lục Trung ra tay, nhất định sẽ rất nhanh có thể tìm được tủy phù hợp với Kỳ Kỳ.

Điện tử Đông Giai là công ty điện tử lớn nhất trong thành phố chủ yếu sản xuất mắt mèo điện tử chống trộm lắp trên cửa.

Lục Trần sau khi gây dựng sự nghiệp thất bại, vốn định cùng Lâm Di Quân đến nơi này để nộp hồ sơ xin làm nhân viên bán hàng, tuy nhiên Phạm Minh nói Lục Trần ăn nói không tốt, nên chỉ để làm bảo vệ mà thôi.

Sau này anh mới biết đúng là Phạm Minh có ý đồ với Lâm Di Quân nên mới không muốn cho Lục Trần làm ở bộ phận bán hàng.

Tòa nhà Đông Giai có 10 tầng, tổng cộng có tất cả hai mươi bảo vệ, phạm vi công việc chủ yếu là tuần tra ở tầng trệt, gác cửa lớn ra vào, chỉ huy xe dừng đỗ cùng một vài việc lặt vặt.

"Anh Trần, con gái anh thế nào rồi?" Lục Trần vừa đến công ty thì một bảo vệ đảm nhiệm vị trí gác cửa liền hỏi thăm.

Người bảo vệ này tên là Từ Kinh, năm ngoái vừa xuất ngũ trở về, cũng chưa tìm được công việc phù hợp nên làm bảo vệ ở đây.

Từ Kinh vốn là một người trẻ có chút ngông cuồng, hơn nữa lại mới vừa xuất ngũ trở về, tính tình có chút nóng nảy, lúc Lục Trần mới đến làm đã xảy ra chút đôi co với cậu ta, cậu ta liền động tay động chân với Lục Trần. Cuối cùng sau hai ba chiêu liền bị Lục Trần thu phục. Từ đó về sau cậu ta rất khâm phục Lục Trần, gặp mặt một hai câu đều gọi anh Trần, anh Trần.

Lục Trần mặc dù chưa từng đi lính, nhưng từ nhỏ cũng đã tập luyện, nếu nói đến đánh đấm toàn bộ đội bảo vệ ở đây không có ai là đối thủ của anh.

"Đợi khi tìm được tủy phù hợp để phẫu thuật được thì sẽ tốt thôi." Lục Trần nói.

Phạm Minh sao?

Lục Trần nhớ tới những lời đe dọa Phạm Minh ở bệnh viện ngày hôm qua thì khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh.

Tuy nhiên hôm nay anh tới cũng là để từ chức, đuổi hay không đuổi thì cũng như nhau.

Lục Trần đến văn phòng của Vu Hải, còn chưa nói ra việc xin nghỉ việc thì Vu Hải đã nói trước: "Lục Trần à, ba ngày nay anh xin nghỉ phép, thật sự là đã làm đảo lộn hết cả kế hoạch làm việc của phòng bảo vệ rồi, tôi đã xin chỉ thị của giám đốc Hạ, ý của Hạ tổng là muốn đuổi việc anh đó."

"Ồ thế thì thanh toán lương cho tôi là được rồi." Lục Trần bình tĩnh nói.

"Anh bị đuổi việc mà, làm sao mà còn được trả lương nữa, ngay đến cả tiền đặt cọc cũng không được trả lại nữa." Vu Hải thản nhiên cười nói, hắn còn tưởng rằng Lục Trần sẽ làm loạn lên một trận, không ngờ rằng lại thản nhiên như vậy, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường.

Tiểu tử, anh đắc tội ai không đắc tội lại đi đắc tội với giám đốc Phạm, giám đốc Phạm là nhân vật có quyền lực trong công ty, nếu muốn đuổi việc một tên bảo vệ cỏn con như anh thật sự là không cần phải theo một trình tự nào cả.

Lục Trần nhìn Vu Hải cười mà như không cười nói:" Được, vậy thì tôi đi tìm giám đốc Hạ hỏi cho rõ ràng". Anh cười lạnh một tiếng, liền ra khỏi phòng an ninh.

Anh hiện tại tuy rằng kế thừa tài sản của gia tộc, chút tiền nhỏ nhoi này không là gì, nhưng nếu đã là tiền của Lục Trần thì không ai có thể lấy được.

Nhìn thấy dáng vẻ đầy tự tin của Lục Trần, Vu Hải nhíu mày sau đó lấy di động gọi cho Phạm Minh

"Giám đốc Phạm, tên tiểu tử Lục Trần kia đi tìm giám đốc Hạ rồi, chúng ta ngay cả tiền đặt cọc của hắn cũng không trả lại, như vậy có chút không tốt rồi." Vu Hải có chút sợ sệt nói.

"Yên tâm đi, chỗ giám đốc Hạ tôi đã nói chuyện rồi, chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, giám đốc Hạ làm sao có thể để ý đến chứ". Phạm Minh nói xong liền tắt điện thoại, thu lại điện thoại, khóe miệng cười lạnh một tiếng.

Lục Trần à Lục Trần, một kẻ phế vật như mày lấy cái gì mà tranh phụ nữ với tao chứ?

Đuổi việc mày chỉ mới là bắt đầu thôi, đợi ông mày tra ra được nơi mày vay nặng lãi thì lúc đó mày sẽ càng chết thảm hơn.
Bình Luận (0)
Comment