Ông Bố Siêu Phàm

Chương 32

"Anh Trần, anh định chuẩn bị cho anh Phi tái xuất giang hồ sao?" Ăn cơm xong, Từ Kinh hỏi Lục Trần, ban nay những lời hai người nói, cậu nghe vẫn thấy mờ mịt, không hiểu rõ lắm.

"Lúc trước thì muốn, nhưng giờ anh đổi ý rồi." Lục Trần nói.

Đỗ Phi đã vì người vợ của mình mà đưa ra lựa chọn, trong lòng anh cũng ủng hộ Đỗ Phi.

Vì thực ra hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau. Cũng có thể nói là y hệt nhau.

"Chiều nay cậu rảnh không? Rảnh thì cùng anh đi mua chiếc xe, có xe đưa đón con gái mỗi ngày cũng tiện hơn." Lục Trần nói.

Những lời Vương Tuyết nói lúc trước cũng khiến anh có chút xúc động, anh định sẽ từng chút từng chút khiến Lâm Di Quân một lần nữa hiểu cho thân phận của anh.

Vậy thì mua xe, mua nhà, dần dần sống một cuộc sống cao sang hơn, đợi Lâm Di Quần dần dần quen rồi, chắc sẽ thản nhiên chấp nhận thân phận con nhà giàu của anh thôi.

"Được ạ, hôm nay em rảnh." Từ Kinh nói.

Lục Trần gật đầu, rồi ra bên đường bắt xe.

Nghe nói sau khi Lâm Di Quân về đến công ty, và đem chuyện đàm phán dự án biệt thự hồ Cảnh Long nói cho Phạm Minh, phản ứng đầu tiên của Phạm Minh là không tin.

"Lâm chủ quản, tôi biết hợp đồng này rất khó nhận, nhưng hôm qua Lục tổng cũng đã nói rồi, nếu không đích thân thử, thì làm sao biết được kết quả? Thế nên, cô cứ thử xem thế nào đi, chứ đừng nói dối như thế, chỉ khiến cho mọi người không tín nhiệm người chủ quản như cô thôi."

Phạm Minh cố tình nói to hơn bình thường, để cho những nhân viên ở phòng nghiệp vụ đều nghe thấy.

Quả nhiên, sau khi nghe Phạm Minh nói vậy, một nhân viên đã lên tiếng: "Lâm chủ quan, chúng tôi vẫn đang đợi tin tốt của cô đấy, chúng tôi coi cô như tấm gương, cô không được làm bọn tôi thất vọng đâu đấy."

"Phải đấy phải đấy, cô đã ký được hợp đồng với bất động sản Lục Thành, chứng tỏ năng lực của cô không ai sánh được, hợp đồng này vẫn còn có hy vọng."

Phạm Minh thấy mọi người xung quanh giễu cợt, cười nói: "Cô xem, mọi người ở đây đều kỳ vọng rất nhiều vào cô đấy, cô vừa mới được bổ nhiệm làm chủ quản, tuyệt đối đừng để mọi người thất vọng."

Lâm Di Quân không biết phải nói gì, cô đưa hợp đồng trong tay cho Phạm Minh, nói: "Tôi thực sự đã ký được hợp đồng hồ Cảnh Long rồi, Vương Duy đó đã ký tên lên hợp đồng rồi mà, anh tự xem đi."

"Thật sự đã ký được rồi sao?" Phạm Minh sốc toàn tập, cầm bản hợp đồng của Lâm Di Quân lên xem, nhìn thấy đóng dấu của tập đoàn quân Duyệt phía bên dưới, Phạm Minh kinh ngạc đến mức run cả tay.

Hắn vẫn không dự tin, nhiệm vụ bất khả thi này mà Lâm Di Quân lại có thể hoàn thành được, mà lại còn thuận lợi đến như vậy.

"Giám đốc Phạm, Lâm chủ quản đã ký được dự án biệt thự hồ Cảnh Long thật sao ạ?" Một nhân viên bên cạnh tò mò hỏi.

Sắc mặt Phạm Minh có chút u ám, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, năng lực của Lâm chủ quản rất siêu phàm, nhất định là sẽ ký được hợp đồng, Lâm chủ quản, cô mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, để tôi giúp cô đem tin vui này báo váo với Hạ tổng."

Nói rồi hắn không cho Lâm Di Quân kịp phản ứng, trực tiếp cầm hợp đồng đi ra khỏi văn phòng.

Lâm Di Quần sau khi nghĩ lại thì thấy hơi không vui, rõ ràng là Phạm Minh này muốn cướp công lao của cô còn gì. Nhưng không vui thì không vui, Phạm Minh cũng vẫn là lãnh đạo trực tiếp của cô, chỉ cần Phạm Minh muốn cắt bớt phần trăm của cô, cô cũng chẳng làm gì được hắn.

"Này, Lâm chủ quản, chị thực sự ký được dự án biệt thự hồ Cảnh Long rồi sao, cái đó là nhiệm vụ bất khả thi đó."

"Phải đấy, Lâm chủ quản thật lợi hại, dự án đó chắc cũng phải trên dưới hai mươi triệu lận, lần này Lâm chủ quản phát tài thật rồi."

"Lâm chủ quản, sau này mong chị chỉ bảo bọn em nhiều hơn nhé."

Thấy Phạm Minh cầm hợp đồng đi báo công, mọi người mới nhận ra là Lâm Di Quân thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ ký hợp đồng hồ Cảnh Long.

Cái được coi là nhiệm vụ bất khả thi này mà Lâm Di Quân có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn như vậy, cho thấy năng lực của cô xuất chúng như thế nào.

Cho nên trong chớp mắt, đại đa số các nhân viên trong phòng đều cảm thấy khâm phục cô.

Người ta có bản lĩnh như vậy, thì phải làm chủ quản, phải kiếm được nhiều tiền là đúng rồi. Nhưng vẫn có một số ít lại cảm thấy không phục, thậm chí còn rất đổ kị.

"Có khi lại lấy thân xác mình ra để đổi lấy hợp đồng cũng nên." Một nhân viên lâu năm trong phòng nghiệp vụ Liễu Nhan Kỳ nói, giọng kỳ quái.

Cô ta vừa lên tiếng, những người khác đều im lặng.

Bất kể là Lâm Di Quân có dùng thân mình để đổi lấy hợp đồng hay không, giờ Lâm Di Quân là quản lý trực tiếp của họ, họ đương nhiên không dám nói những lời này trước mặt Lâm Di Quân rồi.

Lâm Di Quân thay đổi sắc mặt, tức giận quay lại nhìn chằm chằm Liễu Nhan Kỳ, phẫn nộ nói: "Liễu Nhan Kỳ, chị nói thế có ý gì, tôi đắc tội gì với chị à?"

Liễu Nhan Kỳ xua xua tay, nói: "Tôi có bảo cô đắc tội với tôi đầu, tôi chỉ muốn phơi bày sự thật thôi."

Cô ta ỷ mình là nhân viên lớn tuổi ở đây, mỗi tháng đều mang về không ít hợp đồng, ở công ty đến cả Hạ tổng còn đích thân khen thưởng cô ta, cho nên dù Lâm Di Quân có là chủ quản, thì cô ta cũng chẳng sợ.

Hơn nữa trong mắt cô ta, người xứng đáng với vị trí chủ quản nhất phải là cô ta mới đúng, Hạ tổng lại cất nhắc một người thua kém cô ta về mọi mặt lên làm chủ quản đương nhiên là cô ta thấy Lâm Di Quân không vừa mắt rồi.

Lâm Di Quân tức tổi vô cùng, phẫn nộ nói: "Liễu Nhan Kỳ, chị còn nói nhăng nói cuội, có tin tối tố cáo chị tội phỉ báng không?"

Liễu Nhan Kỳ dửng dưng nói: "Cô muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, giờ ở công ty ai mà ko biết chuyện chồng cô vì muốn tiến thân, nên tặng cô cho Hạ tổng rồi, chuyện như vậy cô còn làm ra được, thì chuyện lên giường với khách hàng cũng rất bình thường mà phải không?"

"Chị... Chị ngậm máu phun người!" Lâm Di Quân tức tới nỗi toàn thân run rẩy, cô ném tập tài liệu lên bàn làm việc, rồi đùng đùng nổi giận rời khỏi công ty.

"Hứ, đã làm đi còn đòi có chức danh, đúng là gái điểm chính hiệu!"

Liễu Nhan Kỳ nhìn bóng lưng của Lâm Di Quân, cười khẩy nói.

Những người khác thấy Lâm Di Quân bị Liễu Nhan Kỳ làm cho tức tới mất khôn, cũng bắt đầu to nhỏ bàn tán.

Cùng lúc đó, Phạm Minh cầm hợp đồng chạy đến văn phòng của Hạ Quân, hưng phấn nói: "Hạ tổng, chúng ta đã nắm được hợp đồng khu biệt thự hồ Cảnh Long rồi, hợp đồng đã ký rồi."

Hắn vừa nói vừa đưa hợp đồng cho Hạ Quân.

"Cái gì, ký được thật rồi sao." Hạ Quân nhận lấy hợp đồng, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ phấn khích.

Hai mười bảy triệu NDT, đối với Điện tử Đông Giai mà nói, là hợp đồng có giá lớn nhất từ trước đến giờ.

Hắn nhìn vào giá, rõ là giá đưa ra ban đầu, chứng tỏ là tập đoàn quân Duyệt không hề ép giá, việc này khiến hắn lại lời thêm được hơn một triệu nữa rồi. Nhưng nghĩ tới thân phận của Lục Trần, anh ta lại thấy không có gì đáng phấn khích nữa.

"Cũng khá đấy, phòng nghiệp vụ các cậu làm rất tốt, tháng này cả cậu và Lâm chủ quản đều sẽ có thưởng hoa hồng, ngoài ra tất cả các nhân viên khác đều sẽ được thưởng 1000." Hạ Quân nói.

"Cảm ơn Hạ tổng. À phải rồi, mặc dù hợp đồng này là do Lâm chủ quản đi đàm phán, nhưng cô ta vốn chẳng có kinh nghiệm gì, tôi sợ cô ta sẽ làm hỏng tiến độ, nên tôi muốn đích thân giám sát tiến độ của dự án này." Phạm Minh nói.

"Cậu chắc là muốn đích thân giám sát chứ?" Hạ Quân nhìn Phạm Minh, cười hỏi.

Phạm Minh nghĩ nếu đích thân hắn phụ trách theo dõi, thì sẽ có thêm một khách hàng lớn là tập đoàn quân Duyệt, đến lúc đó, cổ đông mới sẽ càng trọng dụng hắn hơn, nên lúc này hắn cũng không sợ đắc tội với Hạ Quân.

"Đúng vậy, đây là hợp đồng lớn nhất của công ty ta, tập đoàn quân Duyệt là khách hàng lớn nhất của công ty, không thể để xảy ra sơ suất, thế nên để đích thân tối giám sát vẫn hơn." Phạm Minh nghiệm nghị nói.

"Được, nếu cậu đã quyết định như vậy, thì cứ thế mà làm." Hạ Quân cười.

Phạm Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi đi ra ngoài. Hạ Quân chỉ nhìn theo bóng của Phạm Minh, lắc đầu.

Đây là do Lục Thiếu gia đặc biệt muốn vợ anh ấy được thể hiện bản thân, cậu lại không biết tốt xấu cướp công của cô ấy, há chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Bình Luận (0)
Comment