Ông Bố Siêu Phàm

Chương 37

Nhìn thấy Lục Trần đi thẳng về phía nhân viên thử việc ngày hôm qua, mấy cô nhân viên ở đằng sau tronng lòng có chút không thoải mái, ánh mắt nhìn về phía cô nhân viên thử việc đầy vẻ đố kị.

"Anh Lục..." Hàn Vân trong lòng có chút xúc động, không biết phải nói gì nữa.

"A6 vẫn còn sẵn xe chứ? Hôm nay tôi muốn lái đi luôn." Lục Trần gật đầu hỏi.

"Có, vẫn còn ạ, anh vẫn muốn mua một chiếc ạ?" Hàn Vân vội vàng gật đầu.

"Ừ, vậy trực tiếp làm thủ tục đi, không cần xem xe nữa đâu." Lục Trần nói.

"Vâng ạ vâng ạ." Hàn Vân vui sướng nói, liền dẫn Lục Trần đi làm thủ tục.

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, những nhân viên ở đằng sau ai cũng giậm chân đấm ngực, cảm thấy hối hận chết đi được. Hôm qua nếu không phải do bọn họ dùng con mắt phiến diện nhìn người ta, chủ động lên nghênh tiếp, cũng không đến nỗi sẽ để lỡ mất khách hàng lớn như này.

"Tử Nhiên, thật không ngờ, đồ đệ mà cô dẫn dắt lại may mắn như vậy đó."

"Bây giờ có cảm thấy chướng mắt cũng chả làm được gì, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không trọng thôi."

"Đúng thế, lần này đúng thật là bài học lớn, lần sau bất kì khách hàng nào tới, cũng không được tùy ý coi thường người ta nữa. Lục Trần nhìn có vẻ rất bình thường, ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, như vậy người ta gọi là giản dị đấy."

"Đúng vậy, có lẽ những người thực sự có tiền đều thích sự giản dị."

Quẹt thẻ, kí hợp đồng, lấy xe.

Cùng là một người, ngày trước ngày sau liền lấy đi hai chiếc xe A6 đời mới, đến cả giám đốc cũng còn có chút kinh ngạc.

"Tiểu Hàn, dựa vào hai đơn hàng này, cô có thể trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn rồi, cơ hội tốt như vậy, những khách lớn như này cô nhất định phải giữ chặt lấy." Giám đốc Nhược nhìn về phía Hàn Vân vẫn đang vô cùng phấn khích, nói.

Hàn Vân hiểu ý của giám đốc, gương mặt thanh tú hơi hơi ửng hồng, nhưng cô cũng chỉ do dự hai giây liền đuổi theo ra ngoài.

"Anh Lục, em tên là Hàn Vân, cảm ơn anh hai ngày hôm nay đã quan tâm tới em." Lục Trần vừa ngồi vào buồng lái, liềm nhìn thấy Hàn Vân đi đến trước cửa sổ xe.

Nhìn ra ý ngại ngùng trên mặt của Hàn Vân, Lục Trần tươi cười nói: "Hôm qua là cô chủ động đến tiếp tôi, hôm nay quan tâm một chút đến công việc của cô là một điều rất đỗi bình thường.

Hàn Vân chỉ cảm thấy bản thân không thể nào may mắn hơn được nữa, cắn môi nói: "Anh Lục, em có thể lưu lại số điện thoại của anh không, wechat cũng được ạ."

"Trên bản hợp đồng không phải có số điện thoại của tôi sao, cô đi xem là biết rồi." Lục Trần biết được ý của Hàn Vân, cười nhẹ nói.

Thấy Lục Trần không muốn cho, trong lòng Hàn Vân có chút thất vọng, chỉ có thể bỏ cuộc rút ra một tấm danh thiếp bình thường đưa cho Lục Trần.

"Anh Lục, đây là danh thiếp của em, nếu như lần sau anh vẫn muốn mua xe, nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ ra đón tiếp anh.

Lục Trần nhận nhìn tấm danh thiếp, gật đầu một cái rồi xe lái đi mất.

Hàn Vân không lấy được số điện thoại của Lục Trần, lại quay lại phòng làm việc của giám đốc.

"Giám đốc, em có ngỏ lời xin số điện thoại của anh Lục, anh ấy bảo em xem trên bản hợp đồng, anh có thể cho em xin số của anh ấy không?" Hàn Vân nhỏ nhẹ nói.

"Hợp đồng vừa may vẫn chưa bỏ vào trong két, cô tự mình xem đi vậy." Giám đốc cười, trong lòng nghĩ: người ta không cho cô số điện thoại nghĩa là đối với cô không có bất kì hứng thú nào cả, cho dù cô có lấy được số điện thoại, có lẽ cũng chả có tác dụng gì.

Có điều chỉ cần Hàn Vân có chăm sóc khách hàng, anh cũng rất vui mừng, dù sao thì những khách hàng lớn lại đơn giản như Lục Trần quả thực không có nhiều.

"Cảm ơn giám đốc." Hàn Vân trong lòng vui mừng, liền cầm lấy bản hợp đồng trên bàn mở ra tìm số điện thoại của Lục Trần.

Lục Trần rời khỏi tiệm xe 4S, đến thẳng công ty.

Nhìn thấy chiếc xe A6 đời mới, Từ Kinh đang trực ban nhận ra ngay đó là xe của Lục Trần.

"Anh Trần, để em đỗ xe giúp anh." Từ Kinh đi tới nói.

Lục Trần gật đầu, mở cửa bước xuống.

"Đúng rồi, lúc nữa tới văn phòng của Hạ tổng." Lục Trần vừa nói vừa bước vào của công ty.

Những nhân viên bảo vệ khác nhìn thấy Lục trần lái chiếc xe A6 đời mới đi làm đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có một tên vừa nhìn thấy đã dùng máy bộ đàm thông báo cho Vu Hải.

Vu Hải vừa nghe trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, bản thân hắn là quản lý của bộ phận bảo vệ, vậy mà đi làm cũng chỉ lái chiếc xe máy điện, không ngờ rằng một nhân viên bảo vệ cấp dưới của mình lại lái xe A6, đây thực là làm tức chết nhau.

Hắn chạy ra ngoài thấy Từ Kinh đang giúp Lục Trần đỗ xe, càng giận đùng đùng quát: "Từ Kinh, cậu không nghiêm túc canh gác, lại chạy đến đây giúp Lục Trần đỗ xe, cậu không muốn đi làm nữa phải không?"

"Giúp đỗ xe không phải cũng là một trong số những nhiệm vụ của bảo vệ sao?" Từ Kinh bình tĩnh nhìn Vu Hải vặn hỏi.

"Đó là dành cho những nhân viên quản lý công ty hoặc khách hàng, Lục Trần chỉ là một tên bảo vệ, có thể hưởng những đãi ngộ đó sao?" Vu Hải quát mắng nói.

Từ Kinh khinh bỉ nhìn Vu Hải, quay người đi về phía tòa lớn công ty.

"Cậu không làm việc, còn muốn đi đầu?" Vu Hải tức giận run cả người, Lục Trần không coi hắn ra gì, hắn cũng nhịn rồi, ai kêu Lục Trần có quan hệ với Hạ tổng chứ.

Thế nhưng Từ Kinh cậu chỉ là một tên bảo vệ hèn mọn, vậy mà không coi một quản lý như tôi ra gì, cậu muốn làm phản sao.

"Đến văn phòng Hạ tổng." Từ Kinh nhạt nhẽo nói.

"Cậu muốn làm phản à, tốt lắm, tôi cũng sẽ đề nghị với Hạ tổng đuổi việc cậu!" Vu Hải tức giận nói, liền đi về phía đại sảnh.

Lúc này điện thoại của anh kêu lên, mở ra thì là thư kí của Hạ tổng gọi.

"Chủ quản Vu, Hạ tổng bảo anh đến văn phòng của anh ấy một chút." Cô thư kí nói xong rồi tắt điện thoại.

Đôi mày Vu Hải hơi cau lại, Từ Kinh muốn tới văn phòng của Hạ tổng, Hạ tổng lại bảo anh tới đó, có chuyện gì chăng?

Lẽ nào Hạ tổng cũng cảm thấy Từ Kinh làm việc không nghiêm túc, nên muốn đuổi việc cậu ta.

Vu Hải trong lòng suy nghĩ lung tung, lên đến tầng hai, liền nhìn thấy Phạm Minh đi ra từ văn phòng của anh ta.

"Giám đốc Phạm, anh muốn đi ra ngoài sao." Vu Hải hỏi.

"Không, Hạ tổng bảo tôi đến văn phòng của anh ấy một chút." Phạm Minh lắc đầu nói.

"Hả? Có phải là vừa rồi thư kí của anh ấy gọi điện thoại cho anh không?" Vu Hải kinh ngạc nói.

"Hạ tổng cũng bảo anh tới văn phòng?" Phạm Minh ngơ người ra hỏi.

"Đúng vậy, không biết gọi chúng ta đến làm gì, mà đúng rồi, có một tên bảo vệ cũng vừa đi lên trên, cũng là đi vào phòng làm việc của Hạ tổng." Vu Hải gật đầu nói.

Phạm Minh nheo mắt hỏi: "Bộ phận bảo vệ các anh xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Đâu có." Vu Hải lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó, mặt liền biển sắc, nói: "Đúng rồi, hôm qua có hai bảo vệ bị cảnh sát bắt đi rồi, hiện tại tôi cũng chưa biết bọn họ phạm phải tội gì."

Phạm Minh dường như có ý nghĩ gì đó, Vu Hải lại nói: "Giám đốc Phạm, có phải sự việc tài vụ bị mất mười vạn tệ ngày hôm qua bị bọn họ biết rồi không?"

"Bọn họ đã khiểm tra camera chưa?" Phạm Minh nhíu mày hỏi, sự việc ngày hôm qua vốn dĩ là các anh cố tình hãm hại Lục Trần, nếu như bị điều tra ra, chính anh cũng không không tránh khỏi có liên can.

"Không có, hơn nữa hôm qua ngay từ đầu tôi đã xóa bỏ đoạn ghi hình ở camera rồi." Vu Hải lắc lắc đầu.

"Ừ, đi xem trước rồi nói tiếp vậy."Phạm Minh gật gật đầu.

"À đúng rồi giám đốc Phạm, cái tên Lục Trần hôm nay lại lái xe A6 đi làm, còn là xe đời mới, có lẽ là mới mua." Vu Hải đột nhiên nói.

"Hừ, xe A6, hẳn bốn chục, năm chục vạn tệ, xem ra tiểu tử này với Hạ tổng có giao kèo gì với nhau rồi." Phạm Minh cười nhạt.

"Dùng tiền chính vợ mình dùng thân để đổi lấy, xem ra, tên tiểu tử này cũng phách lối như vậy, đúng thật là tên cặn bã." Vu Hải chế nhạo nói.

"Để cho hắn ngang ngược một thời gian, không lâu nữa đâu, đợi tôi bám được cổ đông mới, nhất định sẽ khiến cho vợ chồng hắn nhục như chó chết mà cút ra khỏi công ty."

Phạm Minh cười khẩy, bước nhanh về phía phòng làm việc của Hạ Tổng.
Bình Luận (0)
Comment