Ông Bố Siêu Phàm

Chương 8

Ngày hôm sau Lâm Di Quân đi làm bình thường, có lẽ vẫn còn giận Lục Trần, nên cô chẳng thèm nấu bữa sáng đã ra ngoài luôn.

Lục Trần dậy nấu bữa sáng, sau khi ăn với Kỳ Kỳ xong thì đưa Kỳ Kỳ đi mẫu giáo.

Vào học giữa chừng, hiệu trưởng vốn còn muốn làm khó dễ một chút. Nhưng Lục Trần nhét thẳng cho hắn một chiếc thẻ ngân hàng, nói bên trong có mười nghìn, hiệu trưởng không kiểm tra đã vui vẻ đồng ý.

"Kỳ Kỳ, bố đưa con đi mua hai bộ quần áo mới trước, sau đó ngày mai lại đến đây học nhé." Lục Trần nắm tay Kỳ Kỳ đi về hướng trung tâm thương mại rồi nói.

"Vâng, con muốn mua bộ đẹp nhất, bộ lần trước bà ngoại mua cho con không đẹp." Kỳ Kỳ vui vẻ nói.

"Ừ, vậy hôm nay bố sẽ mua cho con bộ đẹp nhất." Lục Trần mỉm cười.

"Bố, con muốn tự chọn cơ." Kỳ Kỳ nói.

"Được, công chúa nhà ta thích bộ nào thì bố mua cho con bộ đó." Lục Trần nói rồi bế Kỳ Kỳ lên, Kỳ Kỳ mới xuất viện mấy ngày, Lục Trần không nỡ để cô bé đi bộ quá nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch, Lục Trần dẫn Kỳ Kỳ vào thẳng cửa hàng đồ trẻ em.

Trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch có ba tầng bán quần áo, đều là hàng nhập khẩu cao cấp, có cả khu ẩm thực, giải trí, rạp chiếu phim, cực kỳ náo nhiệt.

"Bố, dì kìa." Kỳ Kỳ đột nhiên chỉ về hướng một cửa hàng đồ nữ rồi nói.

Lục Trần xoay đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Di Giai đang đi ra từ cửa hàng đồ nữ cùng mấy bạn học.

"Dì, dì ơi." Kỳ Kỳ vừa xông đến chỗ mấy người Lâm Di Giai vừa hét gọi.

Lâm Di Giai nghe thấy tiếng Kỳ Kỳ thì mỉm cười đi tới.

"Kỳ Kỳ, dì bế cái nào." Lâm Di Giai ôm Kỳ Kỳ vào lòng.

"Dì ơi, dì cũng đến mua quần áo mới à? Bố cũng dẫn cháu đến mua quần áo mới." Kỳ Kỳ nói.

"Đúng đó, dì cũng mua cho cháu một bộ nhé." Lâm Di Giai nói.

"Oa, Di Giai, đây là bé con nhà chị cậu à? Xinh xắn quá."

Mấy bạn học của Lâm Di Giai xúm lại, một nữ sinh vừa cười vừa sờ mặt Kỳ Kỳ, mặt Kỳ Kỳ nhăn nhó tránh đi, chọc cho mấy cô nữ sinh cười hì hì.

"Dì ơi, cháu muốn bố bế." Kỳ Kỳ nhìn mấy người lạ vây quanh cô bé cười cợt, đột nhiên không muốn ở trong lòng Lâm Di Giai nữa.

"Kỳ Kỳ, dì dẫn cháu đi mua quần áo mới, không cần để ý bố cháu." Lâm Di Giai dỗ dành.

"Không muốn, cháu muốn bố cơ." Kỳ Kỳ giãy dụa, muốn Lâm Di Giai buông xuống.

Lâm Di Giai hết cách, chỉ đành đưa Kỳ Kỳ cho Lục Trần, lúc nhìn mặt Lục Trần, thì ánh mắt xẹt qua nét khinh thường.

Lục Trần không muốn để ý Lâm Di Giai, ôm Kỳ Kỳ đi về hướng cửa hàng đồ trẻ em.

"Lục Trần, đồ trẻ con trong cửa hàng này toàn là quần áo hàng hiệu nhập khẩu từ Ý, rẻ nhất cũng phải mấy nghìn một bộ, anh mua được không?" Lâm Di Giai cau mày, hét lên ở phía sau.

Cô biết Lục Trần không đi làm nữa, tiêu toàn tiền chị cô kiếm.

Quan trọng nhất là vì chữa bệnh cho Kỳ Kỳ, Lục Trần đã vay mấy trăm nghìn, thấy Lục Trần mua bộ quần áo trẻ con cũng lãng phí như vậy, đột nhiên thấy hơi bực mình.

"Anh mua được." Lục Trần thản nhiên nói.

"Anh mua được?" Lâm Di Giai đuổi theo Lục Trần, chế nhạo: "Anh mua cho Kỳ Kỳ quần áo đắt như vậy, anh nói với chị tôi chưa?"

Lục Trần không thèm để ý cô, đi thẳng vào cửa hàng đồ trẻ con.

"Di Giai, anh rể cậu giàu lắm hả, nghe nói quần áo trong cửa hàng đồ trẻ con này ít nhất cũng phải mấy nghìn một cái." Một nữ sinh nói.

"Anh ta thì làm gì có tiền." Hồ Hồng cười khẩy, mỉa mai: "Nghe nói anh ta giờ còn nợ mấy trăm nghìn, hơn nữa lại không đi làm, ăn tiêu đều là tiền lương của chị Di Giai."

"Hả? Đàn ông không đi làm, để phụ nữ kiếm tiền nuôi anh ta?" Nữ sinh lúc nãy vươn tay định sờ mặt Kỳ Kỳ kinh ngạc nói.

"Không ngờ lại có loại đàn ông này, đúng là vô dụng." Mấy người khác cũng khinh thường nói, nhìn bóng lưng Lục Trần lặng lẽ lắc đầu.

Đặc biệt là hai cô nữ sinh kia, trong lòng còn nghĩ: Nếu sau này chồng mình ăn hại thế này, thì sẽ đá anh ta từ lâu rồi.

Lục Trần nghe thấy thì hơi tức giận, quay đầu nhìn Lâm Di Giai, vẻ mặt không tốt lắm.

Lâm Di Giai bình thường lúc không có ai mỉa mai vài câu, là anh rể, Lục Trần thường không thèm so đo với cô, nhưng trước mặt mọi người, nói xấu anh như vậy, thì là vấn đề nhân phẩm rồi.

"Bố, con muốn bộ này." Đúng lúc Lục Trần đang định nói gì đó với Lâm Di Giai thì Kỳ Kỳ đột nhiên chỉ vào một bộ màu trắng tuyết rồi nói.

"Ừ." Lục Trần gật đầu, xoay người đi về hướng bộ quần áo mà Kỳ Kỳ chỉ.

"Chào anh, đây là đồ hè nhập khẩu từ Ý của chúng tôi, mấy hôm trước mới đến, có muốn cho con gái anh thử trước không?" Cô nhân viên xinh đẹp mỉm cười giới thiệu.

Lục Trần gật đầu, nhân viên cửa hàng lấy bộ đồ xuống đang định cho Kỳ Kỳ mặc thử, thì thấy một cặp vợ chồng dẫn một bé gái tầm ba, bốn tuổi đi tới.

"Mẹ, con cũng muốn bộ này." Cô bé chỉ vào bộ màu trắng trong tay nhân viên.

"Cô kia, gói bộ đó lại cho tôi." Người phụ nữ giàu có kia nói luôn với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng nhìn Lục Trần, hơi khó xử. Dù sao bộ này là Lục Trần xem trước, cũng đang định mặc thử rồi.

"Bố ơi, con cũng muốn bộ này." Kỳ Kỳ thấy có người muốn tranh với mình, đột nhiên kéo tay Lục Trần lắc qua lắc lại.

"Xin lỗi, bộ này con gái tôi đã chọn rồi, hơn nữa đang chuẩn bị đi mặc thử, anh chị chọn bộ khác đi." Lục Trần nhìn người phụ nữ kia rồi nói.

"Mặc thử? Loại người nghèo như các người, đã không mua được, lại còn cứ hay đến mặc thử, làm cho bao nhiêu quần áo bẩn ơi là bẩn." Người phụ nữ hừ một tiếng, đánh giá Lục Trần với thái độ khinh bỉ.

Lục Trần mặc đồ bình thường, người phụ nữ kia lại càng cảm thấy người như Lục Trần căn bản là không mua nổi bộ đồ trẻ con mấy nghìn đồng.

"Không mặc thử làm sao biết có vừa người hay không?" Lâm Di Giai theo vào bực bội nói.

Mặc dù cô không thích Lục Trần, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt Kỳ Kỳ.

"Không vừa thì vứt đi là được, có gì to tát đâu, từ nhỏ phải tạo quan niệm tiền bạc đúng đắn cho con trẻ, xin lỗi, các người chắc cũng không hiểu cuộc sống của người có tiền." Ánh mắt người phụ nữ khinh bỉ nhìn nhóm Lâm Di Giai.

Việc này gọi là nuôi dạy quan niệm tiền bạc đúng đắn sao? Mọi người trợn tròn mắt, quan niệm của người phụ nữ này đúng là độc đáo thật. Chỉ e là cô ta đang muốn nuôi ra một đứa phá gia chi tử từ nhỏ.

"Cô dẫn con gái tôi đi mặc thử đi." Lục Trần không thèm nói nhiều với người phụ nữ kia nữa, kiểu phụ nữ không nói lý này, không thể nào nói chuyện phải quấy với cô ta được.

"Anh hỏi cô ấy xem muốn bán cho tôi hay bán cho anh?" Người phụ nữ cười khẩy, nhìn Lục Trần một cách khinh thường.

Sau đó quay qua nói với nhân viên bán hàng: "Lúc nãy tôi đã gói năm bộ rồi, cộng lại là gần bốn mươi nghìn, nếu cô dám bán bộ này cho anh ta, thì năm bộ kia chúng tôi cũng không lấy nữa."

"Còn nữa, chúng tôi còn muốn khiếu nại với giám đốc của các cô, xem giám đốc của các cô muốn giữ cô hay nịnh bợ tôi." Người phụ nữ vênh váo nói rồi quay qua hướng Lục Trần, trong ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.

Vẻ mặt Lục Trần bình tĩnh, mấy người Lâm Di Giai lại lần lượt nhìn nhân viên bán hàng, xem cô ta nói thế nào.
Bình Luận (0)
Comment