Rốt cục về nhà, Đài Bắc đã lâu ngày
không gặp. Nơi cô nhớ nhung tha thiết mà cũng là nơi làm cho cô nhiều suy nghĩ
nhất.
Mặc dù trước khi trở về đây cô đã làm
tốt việc tự xác định trong lòng để bỏ qua quá khứ, lấy tâm tình hoàn toàn mới để
hướng tới tương lai. Nhưng khi chân chính đối mặt chốn này thì tất cả suy tư đều
nảy lên trong lòng.
- Đồ đạc của cậu so với tớ phỏng đoán
vẫn còn thiếu. Nếu như là tớ thì đại khái một chủ nhật là có thể chỉnh lý xong
rồi.
Lý Tử Duyệt đánh giá qua tất cả gia sản
của bạn tốt. Cô biết bạn thân mình không có thói quen mua hàng bừa bãi, cho dù
có động lòng cũng sẽ không hành động. Tất cả động cơ mua đồ đều là bởi vì “cần”,
công ty bách hóa tiêu thụ mà gặp phải loại khách hàng như cô thì cũng bị đau
đầu, nhưng không nghĩ tới cô lại thiếu đồ đến đáng thương.
- Chuyển nhà đương nhiên là càng đơn
giản càng tốt, những đồ đạc có thể vứt bỏ thì tớ đều thanh lí. Tử Duyệt, thực là
ngại quá, còn làm phiền cậu giúp tớ quét dọn, kỳ thật tự mình tớ cũng có
thể.
Ngoài những thứ của phòng ngủ ra, cô nói
với người của công ty chuyển nhà để tất cả mọi thứ ngổn ngang trong phòng khách.
Có thể nghĩ tới phòng khách sẽ còn hỗn loạn hơn, nhưng bởi vì bạn tốt trước khi
có việc đã dọn dẹp chỉnh lý đồ nên căn phòng thoạt nhìn tương đối sạch sẽ nhẹ
nhàng khoan khoái.
- Không có gì, tớ chỉ là đại khái quét
dọn một phen, cũng không thể để cậu sau khi trở về phải ngủ trên đống rác
được.
Lý Tử Duyệt đã bắt đầu ra tay xé đi bọc
giấy, cô chính là người không chịu ngồi yên, chồng cô luôn cười cô phận vất vả,
nhìn thấy bừa bộn là ngứa tay. Có điều với cô thì trong lúc “tiện tay” cũng là
khi cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái trong lòng.
Tống Oánh Tâm đi tới ban công, trước kia
ở nơi này thấy đủ các loại cây cảnh kiểu dáng màu xanh biếc, đây là niềm vui thú
lớn nhất của ông nội. Nghe nói ông cùng Lôi gia gia có duyên phận bắt nguồn
chính từ niềm vui với cây cỏ hoa lá. Mặc dù bọn họ đi học cùng trường đại học,
hơn nữa đều là ngành kiến trúc, nhưng ông nội học thấp hơn so với Lôi gia gia
hai khóa, ngẫu nhiên có cơ hội nhân dịp khoa tổ chức hoạt động trò chuyện về
nghề làm vườn nên phát hiện cùng chung chí hướng, hai người bởi vậy thành bạn
tâm đầu ý hợp.
Mặc dù mỗi ngày nhìn ông nội sửa sang
những bồn hoa cây cảnh đẹp đẽ, nhưng cô hoàn toàn không có kế thừa phương diện
yêu thích này của ông nội. Có lẽ bởi vì đối với phấn hoa có điểm mẫn cảm nên
liên quan đến cây xanh cũng không có hứng thú. Bởi vậy sau khi ông nội qua đời
thì cô đem những bồn hoa này tặng Lôi gia gia. Cô biết Lôi gia gia hiểu được sự
quý giá của chúng, đâu biết rằng Lôi gia gia theo sát ông nội mình mà vĩnh biệt
cõi đời.
Trở lại bên trong phòng, ánh mắt vừa vặn
dừng ở phòng bếp đang mở cửa, cô nhớ tới bóng lưng bận rộn của ông nội ở nơi
này. Mặc dù công tác bề bộn nhiều việc, nhưng là ông luôn kiên trì tự mình vì cô
nấu ba bữa cơm, ông hy vọng cô có thể giống như vẫn có mẹ, được ăn bữa cơm nóng
hổi. Mỗi lần cô mang tới trường học đều dễ thấy so sánh với người khác thì thịnh
soạn hơn, ngay cả bạn bè có mẹ đều hâm mộ cô.
Ở trước mặt cô ông nội luôn sáng lạn
giống như ánh mặt trời, cô dĩ nhiên hoàn toàn không biết trái tim ông không
khỏe. Nếu như cô có thể chú ý tình trạng sức khỏe của ông thì có lẽ ông sẽ
không sớm rời bỏ cô như vậy.
Khi ông đột nhiên buông tay rời khỏi
nhân gian, cô vẫn một mực tự trách mình sâu sắc. Có lẽ đây là nguyên nhân cô qua
hơn ba năm vẫn còn rất khó bình phục tâm tình.
- Nếu như ở lại chỗ này quá khó thì cậu
có muốn tìm chỗ ở khác không. Còn nơi này để cho thuê?
Lý Tử Duyệt lo lắng nhìn bạn mình, cô
hiểu rõ nhất tình cảm Oánh Tâm cùng Tống gia gia sâu sắc, bọn họ là ông cháu,
cũng là cha con, càng là bằng hữu.
Lắc đầu, Tống Oánh Tâm lấy lại tinh thần
mà nói:
- Tớ cũng không thể cả đời đều trốn
tránh, tớ hẳn là đã đến lúc đón nhận việc người thân duy nhất đã ra đi là chuyện
thực.
Trên thế giới này có nhiều người là cô
nhi không có thân nhân, ít nhất thì cô cũng có ông nội bảo vệ cho đến khi trưởng
thành đã là rất may mắn .
- Nói như vậy không sai, nhưng cũng
không gò ép chính mình.
Cô cũng không phải không biết bạn thân.
Bề ngoài thoạt nhìn rất kiên cường, hình như không có có chuyện gì có thể đánh
gục cô, nhưng sự thực cô là người đa sầu đa cảm, cô có thể vì một con chim nhỏ
bị thương mà khóc sướt mướt, cũng có thể vì một đoạn văn chương cảm động mà khóc
không thành tiếng.
- Chờ tớ tìm được một công việc, có mục
tiêu cho cuộc sống thì sẽ tương đối khá hơn.
Cô quyết định tìm một công việc mà khiến
cho mình bận rộn nhất, tốt nhất thì có thể làm thêm giờ hàng ngày.
- Tớ cảm giác được cậu hẳn là nên tìm
đàn ông thật tốt mà nói chuyện thương yêu. Đúng rồi, chừng nào thì cậu cùng lão
chồng cặn bã kia xử lý thủ tục ly hôn?
- Sau 6 ngày nữa.
Bởi vì phải cân nhắc việc cô hôm nay vội
vàng chuyển nhà, bọn họ đã ước định ngày mai đến Tường thúc thúc tiến hành việc
làm thủ tục ly hôn. Nhưng mới rồi Lôi Tân Dương đột nhiên gọi điện thoại cho cô
báo tạm thời có việc không có cách nào phải tự đi giải quyết, hắn thu xếp một xe
taxi đưa cô quay về Đài Bắc. Ngày bọn họ ký kết thỏa thuận ly hôn đương nhiên
phải kéo dài thời hạn đến khi hắn hoàn thành công trình.
Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái,
không phải vội vã ly hôn sao? Nhưng hiện tại, hắn hình như không vội. Ngược lại
với cô hy vọng mau chóng đẩy nhanh thủ tục ly hôn, cô thừa nhận chính mình rất
sợ hãi loại cảm giác dây dưa với hắn.
- Tớ còn tưởng rằng cái tên kia sẽ không
thể chờ đợi được mà kéo cậu đến văn phòng luật sư ký tên, coi như hôm nay không
phù hợp thì ngày mai cũng sẽ hành động.
- Làm việc vội vàng cũng không tốt. Hắn
cũng biết rõ dù sao tớ không có ý xấu bội ước, muộn một tuần lễ cũng không có gì
mà lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, đây là nguyên nhân
duy nhất mà cô có để giải thích sự thay đổi thái độ của hắn.
- Cậu thật sự không nghĩ cùng hắn thử
xem lại sao?
Lý Tử Duyệt từng xem bài báo viết về Lôi
Tân Dương trên tạp chí, hắn lớn lên chẳng những luôn luôn chính trực, hơn nữa
rất có tài hoa. Tài sản lại càng khiến người ta không thể kháng cự, cô tin tưởng
có rất nhiều mỹ nhân không muốn bỏ qua mẫu chồng kiểu này. Điều duy nhất không
được hoàn mỹ chính là, bạn gái chưa từng có ai lâu, hắn đối với tình cảm kiên
trì hiển nhiên cực kì xui xẻo .
Tống Oánh Tâm chỉ nói có một câu, chuyện
hôn nhân này thực sự ngay từ đầu đã là sai lầm.
Kỳ thật có một việc cô một mực để ở
trong lòng, Lôi gia Gia tại sao không phản đối Lôi Tân Dương lấy cô? Không sai,
Lôi gia gia ngẫu nhiên có nói giỡn muốn cô làm cháu dâu mình, nhưng Lôi gia gia
thương yêu cô như vậy, đương nhiên sẽ muốn cô được hạnh phúc. Mà Lôi Tân Dương
không phải cái loại đàn ông mặc cho người định đoạt, hắn nhất định sẽ phản kháng
sự sắp xếp của Lôi gia gia. Hai người bọn họ kết hợp lại thì ngay từ lúc ban đầu
đẽ khẳng định kết quả là bi kịch, Lôi gia gia tội gì kiên trì muốn đem kết hợp
bọn họ chung một chỗ?
Bất quá, cô cũng lại nhớ kỹ Lôi gia gia
từng nói qua một câu “Trên thế giới này chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể bỏ qua đứa
trẻ tốt như cháu.” Chẳng lẽ, đây lại là nguyên nhân khiến Lôi gia gia thúc đẩy
đoạn nhân duyên này sao? Không, cô rất khó tin tưởng, an bài như thế chỉ là bởi
vì Lôi gia gia thiên vị đối với cô, cô biết Lôi gia gia không phải một người chỉ
biết ích kỷ xét theo lập trường của mình.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù như
thế nào, cô cùng Lôi Tân Dương sau không bao lâu nữa sẽ ly hôn, đây sẽ là kết
thúc.
- Trên thế giới này có rất nhiều mối
nhân duyên ngay từ đầu là đúng cực kỳ, nhưng kết cục rất bi thảm. Có người lại
là bắt đầu từ sai lầm nhưng kết cục lại rất tốt đẹp. Các cậu lại không cho đối
phương cơ hội, như thế nào sẽ biết cả hai không phải do ông trời tác hợp
cho?
- Ông trời tác hợp cho? Hai người chúng
tớ không nên biến thành vợ chồng.
Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười một
tiếng.
- Nhưng tớ có dự cảm, hắn nhất định sẽ
làm cậu động tâm.
Trong khoảng thời gian này, các cuộc
điện thoại của cô nghe có không ít là liên quan đến chuyện Lôi Tân Dương. Oánh
Tâm là một người tương đối trầm tĩnh kín đáo, hỉ nộ ái ố đều giấu ở trong lòng.
Cô chưa từng thấy bạn mình đối với một người nào đó mà có ý kiến nhiều như vậy.
Có thể suy ra, Lôi Tân Dương đối với cô mà nói đặc biệt khác hẳn, rất có thể
chính cô ấy còn không phát hiện ra.
- Tớ không phải ngu dốt.
Mặc dù hắn rất nguy hiểm, nhưng mà cô sẽ
không đi trêu chọc hắn. Kỳ thật, cô cũng không có cơ hội, giấy tờ ly hôn mà kí
là cô không bao giờ có thể bước vào thế giới của hắn nữa. Điều này rất thực tế,
bọn họ vốn đã thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tình yêu có thể làm cho người thông minh
biến thành ngu ngốc, bất quá, Lý Tử Duyệt cũng không có uốn nắn cô. Theo tình
thế trước mắt mà nói, hai người sắp chia ngả đôi đường cũng không có cơ hội phát
triển tình yêu.
Không biết tại sao mà Tống Oánh Tâm đột
nhiên cảm giác được ngực có hơi khó chịu, trước hết cô khen ngợi bạn tốt đã sắp
xếp đồ, sau đó bọn họ đi ra ngoài ăn một chút gì. Bởi vì khoảng cách chuyển nhà
khá xa nên cô chưa tới hừng đông đã dậy. Ngoại trừ bữa sáng ăn bánh bao cùng
nước trái cây thì cô cho tới bây giờ vẫn không có cơ hội bổ sung thể
lực.
Nghe vậy, Lí Tử Duyệt đương nhiên vội
vàng dừng tay chân đang bận rộn, vấn đề nạp năng lượng quan trọng không gì sánh
nổi. Bọn họ một người ăn cơm trưa muộn, một người ăn tối sớm, hai người thật vui
vẻ ăn no nê thì làm việc tiếp theo càng có sinh lực.
Đến khi nhà sửa sang cũng hòm hòm, thời
gian ly hôn cũng đến, Tống Oánh Tâm hôm nay đặc biệt dậy sớm . . . Nói như vậy
cũng không đúng, cả một buổi tối cô đều ngủ thật sự không yên ổn nên sau cùng
quyết định rời giường thì mới 5h.
Dùng xong bữa sáng đơn giản, cô chậm
bước đến công viên gần đó hưởng thụ không khí lúc bình minh, thưởng thức cảnh
đất trời vừa mới thức tỉnh dậy, đây là vận động của cô mỗi ngày, cũng là thói
quen ông nội lưu cho cô để hài lòng với cuộc sống. Sau một giờ thì về nhà tắm
rửa kĩ càng mà vẫn chưa đến tám giờ, cô còn có thời gian lên mạng gửi lý lịch
đi. Nhưng khi ngồi trước computer không đến 3 phút thì cô lại từ bỏ mà chọn đi
ra ngoài đến nơi hẹn gặp.
Ba năm vừa rồi Đài Bắc đã thay đổi rất
nhiều sao? Nếu có thời gian thì cô không ngại lợi dụng cơ hội ra ngoài mà thuận
đường ôn lại cảnh vật nơi này. Cho nên từ bỏ việc đi nhanh, cô lựa chọn ngồi xe
buýt từ từ đến luật sư Tường giải quyết sự việc.
- Tôi đang suy nghĩ liệu mình có phải
đến đón cô hay không? Không nghĩ tới cô tuân thủ thời gian như vậy, thật sự là
làm tôi quá cảm động.
Lôi Tân Dương đứng ở đại sảnh dưới lầu
của luật sư chờ cô. Trên một lần hắn “Ngốc nghếch” ngồi ở phòng tiếp khách của
luật sư chờ cô, kết quả cô không có xuất hiện, cho nên lần này hắn quyết định
chờ cô đến để cùng nhau đến đó.
- Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ chạy trốn
sao?
Tống Oánh Tâm trợn mắt nhìn, đây là lần
gặp mặt cuối cùng của bọn họ, hắn cũng không thể tỏ ra phong độ đối với cô một
phen sao? Quên đi, không nên kỳ vọng quá cao với hắn, mặc dù ngày đó bọn họ tại
chợ đêm ở chung vô cùng khoái trá, nhưng không có nghĩa là bọn họ từ đó biến
thành bằng hữu.
- Cô có khuyết điểm mất trí nhớ đến kỉ
lục, nếu như trở lại một lần thì cũng không có gì đáng ngại.
Đây căn bản không phải là hắn thực tâm
nói, nhưng hắn cứ há mồm mà đụng tới cô liền nhịn không được “Bị coi thường”
.
- Nếu như lo lắng tôi phạm vào tật mất
trí nhớ thì tối hôm qua sao lại không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?
Cô cảm giác mình thực sự ngu ngốc, tối
hôm qua cô căn bản không dám để điện thoại di động rời khỏi người một bước, sau
khi tắm rửa chăm chú nhìn nó, sau khi ra khỏi toilet cũng nhìn chăm chú nó, cô
phỏng đoán Lôi Tân Dương sẽ gọi điện thoại cho cô, bởi vì hắn sợ cô lỡ hẹn. . .
Có phải là rất buồn cười không? Sau đó thì cô đem điện thoại cất đi để tránh hắn
làm phiền, nhưng cô lại tha thiết mong chờ ngóng trông hắn gọi điện, tám phần
đầu óc hỏng mất rồi!
- Tôi không muốn nghe cô ca
cẩm.
Kỳ thật tối hôm qua điện thoại di động
một khắc cũng không hề rời tay hắn, hắn nghĩ tới gọi điện thoại cho cô, không
phải lo lắng cô sẽ quên đi cuộc hẹn hôm nay , mà là đơn thuần muốn nghe âm thanh
của cô, muốn biết cô đang làm chuyện gì . . . Loại hành vi này là của đàn ông ba
mươi hai tuổi? Cuối cùng, hắn cố gắng nén xuống .
- Cô luôn ca cẩm với tôi.
Hắn ghét nhất chính là ca cẩm, nhưng cẩn
thận hồi tưởng một phen thì hình như cô thích ca cẩm.
Nhìn lại thời gian đã mười giờ, hắn nói
bọn họ hẳn là nên lên lầu, lúc này Tường thúc khẳng định đã ngồi ở phòng làm
việc chờ bọn họ. Nhưng hắn gọi cô chờ một chút, vươn tay về phía cô, cô không
khỏi nhướng mày.
- Mặc dù không còn được làm vợ chồng,
chúng ta có thể làm bằng hữu.
Thật kỳ quái, tại sao bước chân lại trở
nên nặng nề như thế? Tựa như ngày đó, hắn hẳn là nên cùng cô quay về Đài Bắc,
nhưng một khắc trước khi đi thì hình như có cái gì đó níu kéo chân. Hắn thật sự
không có biện pháp bước thêm một bước nên sau cùng rốt cục tìm được lí do công
trình biệt thự sắp kết thúc để thuyết phục chính mình tiếp tục ở lại nơi đó giám
sát.
Môi Tống Oánh Tâm khẽ giật giật, ngàn
vạn lần đừng trách cô không cổ động, cô thật sự là đoán không ra tên gia hỏa này
đang diễn tuồng
- Không cần, chúng ta hai người, đại
khái cũng không muốn cùng đối phương gặp mặt mà.
Người phụ nữ này thật sự hiểu được làm
cách nào dẫm nát hắn dưới lòng bàn chân, cô cũng không thể nể mặt mũi một chút
mà biểu hiện ra vẻ rất muốn cùng hắn làm bằng hữu sao?
- Cô rất không có lịch sự, nào có người
nói chuyện giống như cô vậy?
- Lịch sự cũng còn nhìn đối
tượng.
- Cô… phụ nữ như cô là nguyên nhân trêu
chọc tôi từ nhỏ!
Chưa từng thấy nữ nhân không biết phân
biệt giống như cô, đến bây giờ hắn còn chưa từng nói với nữ nhân câu đại loại
như “Chúng ta có thể làm bằng hữu” . Nữ nhân với hắn chỉ có thể là chơi đùa,
bọn họ chưa bao giờ là bằng hữu tâm sự nói chuyện, nhưng hắn đối với cô có vài
phần khác.
- Chúng ta mau lên lầu ký tên ly hôn,
tôi liền không có cơ hội trêu tức anh.
Hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, bọn họ
trong lúc đó dây dưa không rõ thì tranh thủ làm rõ kết thúc, cô không muốn lại
bị rơi vào trong hỗn loạn do hắn gây ra mà cần triển khai cho tốt công việc sinh
hoạt mới.
Đúng vậy, hắn rốt cuộc đang làm trò quỷ
gì? Hiện tại lên lầu kí tên xong, là sự chờ đợi đã lâu của hắn liền tuyên cáo
kết thúc, tại sao còn ở nơi này dây dưa liên tu bất tận kéo dài? Người lạ nếu
như không rõ ràng lắm tình cảnh của bọn họ mà thấy bọn họ trong dạng này thì
người ta khẳng định tưởng người vợ muốn sớm được ly hôn, còn ông chồng vẫn nghĩ
biện pháp trì hoãn không ký tên.
Lúc đến, hắn hẳn là nên gõ một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm mà kết thúc mọi việc giữa hai người, nhưng có
một việc cần nói rõ ràng trước
- Tôi sẽ mua nốt nửa quyền biệt thự, cô
không có ý kiến chứ?
- Tôi không phải Công Chúa, người bình
thường đi làm không tiện ở nơi đó, anh muốn thì lấy đi.
Mặc dù giọng điệu của Tống Oánh Tâm làm
hắn nhịn không được mà nhíu mày, nhưng tình huống như thế với hắn mà nói là
chuyện tốt, cô sẽ không cùng hắn cò kè mặc cả nên có thể dễ dàng xử lí xong
chuyện này.
Rốt cục khi đi đến thang máy để rồi hắn
sẽ hồi phục thân phận quý tộc độc thân. Nhưng không hiểu sao sự khó chịu làm
bước đi vẫn không có cách nào nhẹ nhàng, mà người đang lẳng lặng đi theo phía
sau tựa hồ không phát hiện chút nào. Bởi vì bước chân của cô cũng bất tri bất
giác bắt đầu nặng trĩu.
Đi vào phòng làm việc của luật riêng của
Lôi gia, hai người bọn họ lại như rất ngầm hiểu đồng thời lên tiếng, đối với
người đàn ông cười khanh khách phía sau bàn làm việc chào hỏi:
- Chào chú Tường.
Tường thúc mời hai người bọn họ ngồi
xuống, cũng không bảo trợ lý đưa tới hai chén cà phê. Ông lấy ra văn bản ly hôn
đã soạn thảo xong
- Dựa theo lệ thường, tôi phải xác nhận
lại một lần, hai người có muốn nghĩ lại lần nữa?
- Chúng tôi đã quyết định.
Thật sự là rất ngầm hiểu, hai người nhịn
không được liếc mắt nhìn đối phương, Lôi Tân Dương lập tức bổ sung một
câu
- Hôm nay chúng tôi còn muốn thuận tiện
xử lí quyền làm chủ biệt thự.
- Hai người các ngươi đều không muốn
tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi tôn trọng quyết định của cả hai. Nhưng ở đây có
một việc tôi phải nói rõ trước với cả hai người.
Lôi Tân Dương lập tức nghe thấy tiếng
chuông báo động trong đầu vang lên rung trời, Tống Oánh Tâm cũng ý thức được
tình huống có gì không đúng lắm, hai người đồng thời bất an mà hỏi:
- Chuyện gì?
- Di chúc về biệt thự Dương Minh Sơn, kỳ
thật Lôi lão gia ở phía sau lại bổ sung thêm một phần phụ lục khác. Hai người
phải đồng thời ở trong biệt thự đầy ba tháng mới có được quyền xử trí cùng quyền
mua biệt thự.
Có thể nghĩ, phản ứng của bọn họ chỉ có
thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, Tường thúc định làm trò đùa dai với bọn
họ sao? Đương nhiên không phải, thúc thoạt nhìn là luật sư cẩn thận tỉ mỉ chuyên
nghiệp, như vậy, có thể nào mà làm loại chuyện này được? Tại sao lúc ban đầu
tuyên đọc di chúc không có nói đến phần phụ lục này?
- Tôi chỉ là y theo chỉ thị Lôi lão gia,
ông yêu cầu tôi sau khi quan sát hai người ba năm mới quyết định có hay không
cần công bố phần phụ lục này. Nếu như ban đầu sau khi công chứng kết hôn, cả hai
cũng như vợ chồng khác mà thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì phần phụ lục này liền
coi như không có. Nhưng tôi từ bác Hạ mà biết được, ba năm vừa rồi cả hai căn
bản là mỗi người có cuộc sống riêng.
Lôi Tân Dương gắt gao nhăn mày, hắn một
mực coi sự bố trí của ông nội là trò trẻ con, đơn giản không cần đầu óc cũng có
thể hóa giải. Không nghĩ tới lão hồ ly kia ở phía sau còn giấu con bài, hắn
thật sự rất sơ ý!
- Tường thúc, nếu như vô điều kiện đem
một nửa quyền sở hữu biệt thự còn lại chuyển nhượng cho Lôi Tân Dương thì tôi
cũng phải ở nơi này ba tháng sao?
Đối với cô mà nói, cô đón nhận di sản
Lôi gia gia để lại cho cô. Nhưng mà xử trí như thế nào, quyền quyết định này nằm
trong tay cô, mà phương pháp xử trí của cô chính là hai tay dâng trả vô điều
kiện.
Đột nhiên quay đầu lại, Lôi Tân Dương
không giải thích được trơ mắt nhìn Tống Oánh Tâm. Mặc dù cô vừa mới nói câu “Anh
muốn thì lấy đi” , nhưng cô gả cho hắn không phải chính là vì để được một nửa
gia tài. Sao lúc này như thế nào mà có thể tiêu sái nói muốn cho cho hắn? Người
phụ nữ này rốt cuộc đang đùa trò hề gì đây?
- Cô tính toán xử trí như thế nào quyền
bán một nửa tài sản còn lại đương nhiên do cô quyết định. Nhưng, đầu tiên cô
phải được quyền xử trí, nếu không, cô nhiều nhất chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa
một nửa biệt thự mà thôi.
Hiện tại, làm sao bây giờ đây? Tình
huống rất rõ ràng, nếu như cô cùng Lôi Tân Dương không muốn ở chung trong biệt
thự trên ba tháng như đã nói thì bọn họ vẫn còn bị kẹt ở trong ván
cờ.
- Hai người trước tiên vẫn có thể xử lý
thủ tục ly hôn, còn như quyền giải quyết tài sản thì cứ từ từ xử lý
sau.
“Sau ba tháng chúng ta lại ly hôn.” Đừng
nói giỡn, dưới tình huống này làm thế nào có thể ly hôn được? Nếu như Tống Oánh
Tâm không phải là vợ của hắn, liền không thuộc về việc hắn quản. Cô giống như
một quả bom không hẹn giờ, vạn nhất cô cầm một nửa quyền tài sản muốn hòa hợp
với hắn, bản thân chẳng phải chịu để cho cô đè nén?
- Tường thúc, thực ngại quá, hai người
chúng cháu muốn bàn bạc trước một phen.
Tống Oánh Tâm lôi kéo tên gia hỏa tự
tung tự tác nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Hai người đi tới đầu cầu thang
không ai quấy rầy để tiến hành thảo luận.
- Ly hôn là ly hôn, việc quyền tài sản
là vấn đề quyền tài sản, tại sao muốn nói nhập làm một?
Người phụ nữ này thật sự rất dễ làm
người khác tức giận, cô vội vã muốn phân rõ giới tuyến hắn sao?
- Nếu muốn ở cùng dưới mái nhà, chúng ta
vẫn nên giữ lại danh nghĩa vợ chồng thì tốt hơn.
Cô càng muốn ly hôn, hắn liền nguyện
không muốn để cô được như ý.
- Biệt thự có bác Hạ cùng dì Hồng, còn
có một dì mỗi ngày vào trong đó quét dọn, chúng ta nếu như không phải vợ chồng
mà lại ở cùng dưới mái nhà cũng chẳng phải không rước lấy tiếng chê.
- Không nghĩ tới cô lại hiểu tình trạng
biệt thự rõ ràng đến như vậy. Có điều tôi không thích người không tôn trọng biệt
thự của tôi cứ thoáng đến thoáng đi. Cho nên không thể làm gì khác hơn là mời
tiếp tục làm vợ của tôi.
Lôi Tân Dương đối với cô nhếch miệng
cười, bộ dáng thoạt nhìn giống như đứa trẻ đang làm chuyện nghịch ngợm xấu
thói.
Tống Oánh Tâm dở khóc dở cười, lập
trường hai người bọn họ hình như hoàn toàn đúng, cô vội vã ly hôn, hắn lại tuyệt
không vội vàng.
- Tôi sẽ đem quyết định của chúng ta nói
cho Tường thúc. Cô có thể quay về đi thu thập hành lý, sáng ngày mai sau mười
giờ tôi sẽ đến đón cô, chúng ta ngày mai lại gặp.
Tâm tình của hắn vô cùng khoái trá, huýt
sáo mà quay lại phòng làm việc của Tường thúc.
Kỳ thật, bọn họ ly hôn hoặc không ly hôn
căn bản không có khác biệt, cô cũng không thèm để ý khi nào ly hôn. Thực sự
khiến cô nóng lòng bất an là bọn họ phải ở cùng dưới mái nhà, nhưng lại còn dưới
danh nghĩa vợ chồng. Cô không có biện pháp đơn thuần để hắn trở thành “Bạn cùng
phòng”, quan hệ giữa bọn họ trong lúc đó khó tránh khỏi sẽ lâm vào tình trạng
ràng buộc chặt hơn.
Thời gian ba năm cũng đã trôi qua, thời
gian ba tháng đương nhiên cũng sẽ qua, cô làm gì mà phải sợ hãi như vậy? Được
rồi, cô thừa nhận, người đàn ông này khiến trong lòng cô sinh ra hỗn loạn. Trực
giác phụ nữ nói cho cô hẳn là nên né tránh hắn, nếu không tâm của cô sẽ bị người
này hoàn toàn chiếm cứ. . . Thực sự là buồn cười, như thế nào lại thành ra như
vậy? Không phải là cô đã sớm tống hắn vào một thế giới khác, như thế nào còn có
thể ngốc nghếch động tâm đối với nam nhân này?
Đừng hoảng hốt, đừng loạn, chuyện gì cũng đều chưa phát sinh,
đầu óc cô cũng không ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Đây căn bản là hù dọa chính mình,
công việc của cô bề bộn vô kể, nói không chừng có muốn gặp mặt hắn cũng đều rất
khó, cô thật sự không cần phải coi chuyện nghiêm trọng như vậy . . . Đúng vậy,
chuyện gì cũng sẽ không thể phát sinh!
Trong vòng mười ngày chuyển nhà hai lần, có thể nghĩ cô mệt
đến đâu, dưới tình huống này đương nhiên là một khi nằm xuống sẽ chìm vào giấc
ngủ. Nhưng ở trên giường cô lăn qua lật lại một giờ vẫn còn không thấy buồn ngủ,
đây là bởi vì Lôi Tân Dương an bài cô ở phòng nghỉ của khách, lại đúng là nơi
trước kia cuối tuần ông nội mang cô tới đây, ngủ lại.
Cô nhớ khi từ năm thứ ba lên năm thứ tư đại học, thân thể Lôi
gia gia đã bắt đầu xuất hiện một số hiện tượng. Nhưng Lôi gia gia kiên trì không
muốn làm kinh động bất luận kẻ nào, ông không muốn lợi dụng sức khỏe của mình
mà “Uy hiếp” thân nhân quây chung quanh bên người. Ông nói không thích sự quan
tâm không phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà ông lại yêu cầu ông nội cô cuối
tuần ngày nghỉ mang cô tới nơi này làm bạn mình cho nên cuối cùng, ông nội cùng
cô cuối tuần ngày nghỉ cơ hồ đều ở chỗ này.
Mặc dù Lôi gia gia có con, có cháu, nhưng cô cho tới bây giờ
chưa từng thấy con của ông. Còn như Lôi Tân Dương, ngoại trừ lần đầu tiên cô
nhìn thấy hắn thì chỉ có mấy lần nhìn thấy hắn từ xa. Nhưng mà cô xem ra sự quan
tâm của hắn đối với Lôi gia gia thì ngay cả tiêu chuẩn đứng vòng ngoài đều không
đạt.
Cô biết Lôi gia gia là người rất bá đạo, rất độc đoán. Đối xử
cùng nhị tỷ, con cháu với nhau cũng không tốt. Nhưng cho dù nói như thế nào thì
bọn họ đối đãi lạnh nhạt như vậy với một lão nhân gia thật sự quá kém.
Nếu ngủ không yên, thì đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô thích
nhất nơi này đêm khuya yên tĩnh, bởi vì có thể nghe thấy âm thanh thiên nhiên
vọng lại, đó là âm thanh rất đẹp. Gió hiu hiu thổi, côn trùng tấu nhạc, cành lá
xào xạc, mọi thứ như lắng động thật sâu . . . Cứ như vậy, Tống Oánh Tâm rất tự
nhiên đi đến vườn hoa, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh một hồi nướng thịt
ngày đó ở chỗ này.
“Tâm Tâm nha đầu, sau này cháu ở nơi này có được hay không?”
Lôi gia gia tha thiết mong chờ nhìn cô.
“Được, nhưng chúng ta trước tiên là nói cho rõ, cháu không
muốn tới nơi này làm việc. Cháu không biết nấu cơm và lau dọn đâu.” Cô hầu như
chưa cùng Lôi gia Gia nói qua đến hai chữ không tốt, cô biết Lôi gia gia chỉ có
một khát vọng lại được quan tâm “Tiểu hài tử”, ông cũng không phải thật sự có ý
tứ kia.
Nghe vậy, Lôi gia gia ha ha phá lên cười.”Tâm Tâm nha đầu
chính là cục cưng của ta, ta như thế nào có thể để cháu tới nơi này làm việc cực
nhọc? Cháu tới làm cháu gái của ta thì tốt lắm.”
“Thế này chỉ sợ có điểm phiền toái nhỏ, nếu như cháu tới nơi
này làm cháu gái Lôi gia gia thì ông nội của cháu nhất định sẽ mỗi ngày lấy lệ
rửa mặt.”
“Đúng đó, ta không thể cùng bạn tốt đoạt cháu gái được. Vậy
cháu đảm đương việc làm cháu dâu của ta thì tốt lắm.”
“Lôi gia gia thực sự thích nói giỡn.”
Muốn nói lại thôi, Lôi gia gia xoa xoa đầu của cô, tâm tư lập
tức chuyển dời đến bề mặt của tảng thịt bò đang nướng trên than. Ông bảo cô
không nên nướng quá chín, ông thích tảng thịt bò tái có điểm chút tơ máu .
Đó là cảnh đã rất xưa, nhưng lại hiện rõ ở trong trí nhớ của
cô.
Lúc này, cô lần đầu tiên nhìn thấy cây cổ thụ của Lôi Tân
Dương. Lúc ấy cô đang ở một phía khác, cô tìm nó đã lâu nên vốn chuẩn bị từ bỏ.
Sau đó lại được nghe tiếng gió gợi lên âm thanh xào xạc nên rốt cục phát hiện ra
nó .
Ngoài chuyện này ra thì nơi này còn phát sinh một chuyện khác
càng quan trọng, đó là cô cùng Lôi gia gia chơi trò chơi đoạt bảo.
Lôi gia Gia có một dàn nhạc thủy tinh Mickey Mouse vô cùng
xinh đẹp , đó là vật kỉ niệm Lôi gia gia mua từ Praha (Thủ đô của nước Séc) về .
Lần đầu tiên nhìn thấy cô liền đã yêu thích. Nhưng mà cô chỉ dám chảy nước miếng
thèm thuồng chứ không có can đảm thỉnh cầu Lôi gia gia cho cô. Nhưng bộ dáng
chảy nước dãi của cô đã sớm rơi vào trong mắt Lôi gia gia , bởi vậy Lôi gia gia
đề nghị cùng cô chơi trò chơi đoạt bảo. Ông bảo cô đem dàn nhạc này thử giấu đi,
bất cứ một góc nhỏ nào trong biệt thự cũng có thể. Nếu như trong vòng một tháng
mà ông không tìm ra thì phần kho báu này liền thuộc về cô.
Tại sao cô lại lựa chọn cái cây này làm chỗ cất giấu? Cô cũng
không biết, nhưng khi cô lựa chọn địa điểm giấu kho báu thì nơi này cũng rất tự
nhiên nhảy vào trong óc. Có lẽ là nơi này đã làm cho cô có được kỉ niệm mãi
không quên, thiếu nữ ôm ấp tình cảm rung động và mất đi chính đã phát sinh ở chỗ
này .
Vài ngày sau, gia gia khẩn cấp phải vào viện thì chuyện này bị
bỏ ra khỏi đầu. Sau đó gia gia ốm bệnh không dậy nổi, liên tiếp trở tay không
kịp cùng bận rộn nên cô cũng không còn cơ hội bước vào nơi này, đương nhiên cũng
không còn cơ hội quan tâm phần kho báu này.
Trải qua hơn ba năm, kho báu kia vẫn còn ở nơi này sao?
Tống Oánh Tâm ngay tại chỗ tìm một tảng đá làm công cụ khai
quật, bởi vì ngại làm phiền nên lúc ấy cô không có chôn thật sự sâu.
- Cô vội vàng cái gì vậy? Muốn tôi hỗ trợ sao?
Trong lòng cả kinh, cô đột nhiên nhảy dựng lên quay người trơ
mắt nhìn Lôi Tân Dương ngồi ở trên sân phơi hình bán nguyệt. Hắn lười nhác ngồi
ở trên ghế mây, trong tay cầm một chén rượu đỏ, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn
nhỏ hình tròn. Bộ dáng kia thật sự là gợi cảm cực kỳ, nhưng tên gia hỏa đến ngồi
ở nơi này từ lúc nào?
- Anh không biết rằng nửa đêm dọa người nếu không cẩn thận sẽ
làm trái tim người ta tê liệt sao?
Mắt nháy nháy, Lôi Tân Dương trông vô tội, so với cô thì đến
đây sớm hơn. Chính cô ta không biết đang suy nghĩ chuyện gì nên không có chú ý
tới, nếu không có lo lắng hù dọa cô thì hắn vẫn còn mừng rỡ làm “kẻ theo dõi” mà
không phải lên tiếng cảnh báo.
Không để ý tới hắn, Tống Oánh Tâm lại ngồi xổm xuống dùng hòn
đá đào bới. Một lát sau có người gia nhập hàng ngũ của cô, Lôi Tân Dương không
biết từ nơi nào lấy ra cái xẻng nhỏ.
- Nơi này có kho báu gì vậy? Đào được thì chia cho tôi một nửa
chứ?
Loại chuyện như thế này sao lại phát sinh với hắn? Nửa đêm cô
không ngủ được, ngồi xổm ở chỗ này đào đồ. . . Hắn hôm nay đại khái uống lộn
thuốc. Bằng không, bình thường nằm ở trên giường không được một phút đồng hồ
liền đã ngủ thiếp, như thế nào lại đột nhiên mất ngủ đây?
Cô liếc mắt nhìn ngang, người đàn ông này thật sự là kỳ quái.
Hắn không phải nói cô chuyên môn từ nhỏ đè nén hắn sao? Làm sao không cách xa cô
một chút? “Tôi không có bảo anh hỗ trợ, kho báu của tôi tại sao phải chia cho
anh một nửa?”
- Nói như vậy, nơi này thật sự có khó báu.
Hắn hưng phấn như thấy kho báu ngay trước mắt, xẻng trên tay
càng thêm cố gắng ấn mạnh.
- Đây là nhà tôi, tôi không biết nơi này có kho báu, cô làm
sao mà biết?
- Anh không có hứng thú biết.
- Cô còn chưa nói ra thì làm sao biết tôi không có hứng
thú?
- Anh đối với chuyện của Lôi gia gia từ trước đến giờ không có
hứng thú gì cả.
Kho báu này có liên quan đến ông nội? Điều này có phải chứng
tỏ cô cũng rất quen thuộc? Đây là đương nhiên, tuy nói gia gia là bởi vì nợ tiền
ông nội của cô, bởi vậy đem một nửa quyền tài sản ở đây để lại cho cô. Nhưng tòa
biệt thự này là nhà mà ông mình đặc biệt làm cho bà của mình. Ông không có khả
năng tùy tùy tiện liền đem nơi này giao cho người ngoài, cô cùng ông mình nói
vậy rất thân cận.
- Tôi hiện tại có hứng thú.
Tống Oánh Tâm muốn hắn trước cứ đào kho báu đã rồi hãy nói.
Sau vài phút, bọn họ liền thấy cái hộp gỗ chứa châu báu, cô ngồi xổm ngay tại
chỗ mở hộp châu báu ra. Từng món thủy tinh bên trong đều dùng ni lông có bọt khí
bảo vệ. Cô lấy trong đó ra một cái rồi đưa cho Lôi Tân Dương, hắn dựa vào cô
ngồi xuống, dè dặt mở ni lông bọt khí ra. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói đến chuyện
tìm kho báu của mình cùng Lôi gia gia ngày trước.
- Đây là vật kỷ niệm ông nội của tôi thích nhất, không nghĩ
tới ông lại nguyện ý đưa.
Giờ khắc này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, cô đã sớm từ
trước xâm nhập thế giới của hắn .
Không sai, cô vẫn luôn biết đây là vật kỷ niệm Lôi gia gia
thích nhất . Đây là nguyên nhân cô không có mở miệng xin Lôi gia gia, mà chính
là sau này Lôi gia gia chủ động đề nghị trò chơi tìm kho báu. Có lẽ ông đã hạ
quyết tâm từ bỏ những thứ yêu thích, Lôi gia Gia thật sự rất thương yêu cô.
Nhưng, tại sao ông muốn đem cô đi vào thế giới của Lôi Tân Dương?
Cô có thể vĩnh viễn đều đoán không ra suy nghĩ của Lôi gia
gia. Nhưng có thể khẳng định chính là, Lôi gia gia nguyện ý đem phần báu vật này
giao cho cô, đó là bởi vì ông biết cô sẽ quý trọng chúng.