Thịnh Lâm Hàm biết cảm giác của anh, khóa
hết tất cả khổ sở và áy náy vào trong miệng mình, cô không cần tình cảm
của anh, cô tình nguyện anh đối với cô chỉ có tình dục.
Vòng chân quanh eo gầy của Lương Cảnh Hiên, để cho anh dễ dàng tiến
vào mình hơn. Vật nam tính to dài chống đỡ hoa huy*t non nớt, cảm nhận
được độ nóng liên tục không ngừng, cố gắng đi vào hoàn toàn chiếm hữu
người yêu kiều dưới thân, hoa huy*t của cô cực kỳ ấm áp lại hút chặt.
Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, gặp cô, chỉ sợ đàn ông có bao nhiêu mạnh mẽ cũng sẽ hóa thành mềm mỏng.
”Ưm... Đau... Đau em...” Cho dù đau cũng không để cho Lương Cảnh Hiên lùi bước, Thịnh Lâm Hàm mặc cho người ở trên mình rong ruổi, liên
tục co rút lấy dương v*t lộ ra vết máu tượng trưng thuần khiết.
Không cần phải giấu diếm nữa, Thịnh Lâm Hàm trút tình cảm của mình ra, không phải mang theo tiếc nuối này mãi.
”Cảnh Hiên, em thật sự yêu anh.” Không cho anh có bất kỳ cơ hội trốn
tránh, “Thịnh Lâm Hàm yêu Lương Cảnh Hiên, rất yêu rất yêu.”
Khóc nức nở rên rỉ, không ngừng lặp lại lời yêu, tác dụng của thuốc
kích dục, Lương Cảnh Hiên nảy sinh quyết tâm giống như muốn chiếm hữu
thiếu nữ mà anh vừa phóng thích.
Khi Lương Cảnh Hiên cuồng nhiệt hôn trên mặt Thịnh Lâm Hàm, cô cho là
mình khóc, nhưng phát hiện người khóc không chỉ có mình cô, nước mắt
trên mặt của Lương Cảnh Hiên không phải là mồ hôi, mà là nước mắt của
anh.
Tại sao anh cũng khóc, bắt chước hôn nước mắt trên mặt anh, tình yêu
của cô không phải khiến cho anh rơi nước mắt, dù không có kết quả, những thứ nhu tình này cũng đủ để cô nhớ cả đời rồi.
Phá thân đau đớn biến thành lửa dục tình ái, cô nhiệt tình nóng bỏng
đáp lại khiến cho trận hoan ái nam nữ vẫn thiêu đốt đến rạng sáng.
Nhìn Thịnh Lâm Hàm ngủ trên giường mình, màu da toàn thân trên dưới
hiện đầy vết hôn và bầm tím, anh rõ ràng thương tiếc cô, nhưng vẫn bị
dục vọng khống chế, hung hãn phát tiết một phen trên người cô.
Trên đùi lưu lại vết máu màu đỏ, hoa huy*t bị giày vò một buổi tối đã sưng đỏ, bên trong vẫn còn lưu lại chút tinh dịch.
Cho dù Lương Cảnh Hiên tự trách cũng không giải quyết được gì, anh
trai chị dâu hỏi khiến anh chột dạ, đành lừa dối bọn họ nói có lẽ Tiểu
Hàm đi ra ngoài mua đồ, lát nữa sẽ trở lại.
Anh trai chị dâu tin, nói anh chăm sóc Tiểu Hàm thật tốt, bọn họ muốn ra ngoài đi dạo.
Làm sao bọn họ có thể tin tưởng anh như vậy?
Chính anh cũng không thể nào tin nổi mình, thuốc kích dục gì, cái gì
không có lý trí đều là mượn cớ, anh không cách nào đối mặt với tổn thất
của Tiểu Hàm, vẫn như cũ bị rối loạn giữa việc trốn tránh và đối mặt.
Cuối cùng hèn yếu lựa chọn xem như không có chuyện gì xảy ra, đối mặt với Tiểu Hàm tỉnh giấc.
”Không cần phải nói gì cả, chúng ta hãy quên đi.” Nghe được lời nói
bình tĩnh của Tiểu Hàm, không phải anh nên cảm thấy vui mừng sao?
Đây không phải là mong muốn của anh sao? Tại sao anh càng khó chịu
hơn? Càng không có cách nào tha thứ cho mình, căm hận mình hèn yếu.