Ông Chủ Nhỏ Và Anh Nhân Viên Trang Trí

Chương 2

Vài ngày tiếp theo, Trác Kiệt lại có nhiều việc phải làm, mỗi ngày chọn một chậu hoa mà bản thân cảm thấy đẹp nhất, pha cho mình một tách trà xanh, tay cầm bản tạp chí, ngồi trước cửa tiệm, biến mình thành một biển hiệu sống. Bây giờ là lúc nghỉ ngơi, buôn bán bên cạnh trường học thật đúng là nhẹ nhàng!

Đôi khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy chàng trai tên Triệu Hải Dương đang đi qua đi lại trên con đường ấy, làm gì mà bận rộn vậy chứ? Nhìn bóng dáng kia, những suy nghĩ trong Trác Kiệt như treo lơ lửng trên mây.

Có thể thấy anh ta là một công nhân rất bình thường và cũng còn rất trẻ, không học hành tốt, không bằng cấp, chỉ có thể làm việc này, thật đáng tiếc! Haizz, nhưng mà nhìn tay chân hắn đúng là rất nhanh nhẹn, làm việc gì cũng đâu vào đấy, trên người cũng luôn sạch sẽ, không giống công nhân từ đầu đến chân luôn dính màu xám trắng từ bụi bẩn. Nếu cẩn thận xem xét, thì sẽ thấy hắn ta là một chàng trai khôi ngô, vẻ ngoài sáng sủa, ngón tay thon dài, thật sự hắn nên ngồi trong phòng học, cầm bút viết, chứ không phải làm việc đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa ở nơi này.

Nhưng mà, cho dù được đến trường thì sao? Mười mấy năm học tập gian khổ, rốt cuộc có thể thi đậu một trường đại học, nghĩ đến sau này không phải lo chuyện cơm áo. Chỉ là, thời đại đã sớm thay đổi, có bao nhiêu sinh viên đang buồn phiền về chuyện kiếm việc làm, học vấn cao cũng không được, thấp cũng chẳng xong, những kiến thức trong đầu cũng chỉ phí công vô ích.

Ngẫm lại khi mình chưa tốt nghiệp vẫn đang thỏa thuê mãn nguyện, tưởng rằng có thể nắm giữ được thiên hạ. Sau khi tốt nghiệp, rất lâu vẫn không tìm được việc làm, dù sao cũng cảm thấy, chỉ dựa vào việc mình là sinh viên giỏi của hệ quản trị kinh doanh, muốn mở một tiệm hoa nhỏ cũng không phải là việc quá mức khó khăn.

Nhưng không nghĩ tới, làm chưa được bao lâu, thì đã nghiệm ra trên đời có hàng nghìn loại nghề nghiệp, chỗ duy nhất không hữu dụng chính là thư sinh, sách vở gì đó chẳng có tác dụng, thực tế trong cuộc sống sau khi xảy ra muôn vàn vấn đề đã khiến cậu chân chính hiểu được thế nào mới là xã hội và cách sinh tồn. Cùng người thuê nhà bla bla vài câu, lại phải cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười với thuế vụ công thương, còn phải mưu tính cạnh tranh cùng đối thủ, sau đó lại tiếp tục đối phó với các khách hàng khó tính. Tóm lại một câu, vì cuộc sống, nói chính xác hơn, là vì tiền.

Tuy rằng làm việc vất vả mệt chết đi được, nhưng Trác Kiệt vẫn kiên trì bởi vì trong cậu vẫn luôn giữ mãi một niềm tin, đó chính là ‘Quý tại kiên trì.’

* Quý tại kiên trì: Phú quý sẽ đến nếu chúng ta kiên trì

Nâng chén trà đặt lên môi, không biết trà đã nguội lạnh từ khi nào, Trác Kiệt phục hồi tinh thần, tầm mắt lại dõi theo người kia.

Triệu Hải Dương, có thể thấy hắn đang hạnh phúc, ngay cả như vậy, hắn vẫn thật vui vẻ! Đây không phải là thứ mình thiếu khuyết nhất sao?

“Này! Đang nghĩ gì thế?”

Mấy ngày nay Trác Kiệt luôn ngồi trước cửa tiệm, lại còn ngơ ngẩn như lạc vào cõi thần tiên, thật ra ngay từ ngày đầu tiên cậu ngồi ở đó, Triệu Hải Dương đã chú ý đến cậu.

Thứ nhất dù sao vẫn cảm thấy người nọ rất gian manh, nhưng dáng vẻ lúc cậu ngồi trầm tư một chỗ lại khiến người ta cảm thấy cậu thật đáng yêu. Trên mặt tràn ngập vẻ say sưa, trong ánh mắt lại lóe lên ánh sáng của niềm hy vọng. Tuổi còn rất trẻ, nhưng thế nào cũng vẫn cảm thấy cậu tựa như một ông lão lưng còng đang ngổi kể chuyện dân gian. Đeo tai nghe có màu sắc rực rỡ, mặc quần áo lòe loẹt, chạy bộ dưới ánh nắng gay gắt của ngày hè, nhưng người này lại có thể mở một tiệm bán hoa, hơn nữa quy mô không hề nhỏ, mỗi ngày đều đi cạnh tranh lợi ích với từng người khác nhau. Cứ như vậy tạo cho người ta một cảm giác mâu thuẫn, khiến Triệu Hải Dương tràn trề hứng thú với cậu, đó là người thế nào nhỉ?

Triệu Hải Dương không tự giác mà đi đến trước mặt cậu.

Lúc Trác Kiệt phục hồi lại tinh thần thì đã thấy Triệu Hải Dương đứng ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy lúng túng một trận, không rõ nguyên nhân.

“Làm anh sợ à?”

Nhìn nụ cười ôn hòa ấy, Trác Kiệt cũng có hơi ngượng ngùng.

“Không đâu. Có việc gì sao?”

“Ah, hôm nay đến quét sơn cho mặt tiền cửa tiệm của anh.”

“Ok, cần tôi làm gì không?”

“Không cần đóng cửa, chỉ cần kéo cửa cuốn xuống thôi, cửa cuốn cũng phải sơn thành một màu.”

“Màu gì?” Trác Kiệt vội vàng dò hỏi, sau đó lại nhìn vào thùng sơn bên cạnh Triệu Hải Dương.

“Toàn bộ là màu lam.”

Trác Kiệt mang đồ dùng để trong cửa hàng, kéo cửa cuốn xuống cách mặt đất nửa thước, nói với Triệu Hải Dương đang đứng ngoài cửa: “Kéo tới mức này đã được chưa?”

“Được rồi. À ông chủ, anh có chịu được không? Sẽ hơi khó thở một chút.” Triệu Hải Dương có thể thấy cảnh vật bên trong cánh cửa này đang tối sầm lại.

“ Không sao, chỉ hơi mệt thôi, tôi nghỉ ngơi một lát, phiền cậu rồi.”

Mùi sơn, mùi hoa, hòa quyện vào nhau, tạo ra loại cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ có tác dụng thôi miên, Trác Kiệt cũng không biết mình đã dựa vào ghế ngủ từ lúc nào.

Triệu Hải Dương đã sơn xong bước đầu nhưng cả ngày vẫn không nghe thấy tiếng động gì, khẽ kéo cửa cuốn lên một chút, khom lưng chui vào trong cửa tiệm. Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên người Trác Kiệt, không hiểu sao lại cảm thấy rất đẹp, khiến cho Triệu Hải Dương có loại xúc động không thể nào lý giải được. Nghĩ muốn vươn tay chạm lên gương mặt đang ngủ say của người nọ, khi vừa mới chạm vào làn da kia, lại giống như điện giật lập tức rụt về.

Vậy mà nhất thời lại quên, nước sơn màu lam trên ngón tay cứ hoa lệ như vậy mà in lên mặt Trác Kiệt.
Bình Luận (0)
Comment