Ông Già Noel Cười Một Cái

Chương 13

Từ bệnh viện đi ra đã là một lúc sau, Vị Phồn cảm thấy thân thể mình hầu như đã tốt hơn trước nhiều.

Cậu mở cửa sổ ra, phơi chăn trên lan can phủi phủi, để cho ánh nắng mùa đông sưởi ấm nó, chăn và người cùng nhau phơi nắng.

Trong nhà trang bị một máy tính, đó là mấy hôm trước Ny Ny đem tới.

Máy tính là phương tiện để Thiệu Nhạc sử dụng, tiện thể đặt tại cái bàn nhỏ bình thường dùng để ăn cơm, duy nhất không tiện chính là từ đó lúc họ ăn cơm phải đem tất cả đồ ăn để trên giường, bởi vì cái bàn nhỏ kia đã biến thành bàn làm việc của Thiệu Nhạc, không có nơi để họ bày chén bày dĩa.

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thiệu Nhạc cầm lên di động Ny Ny tìm cho anh, ấn nút nghe máy.

Vị Phồn hít một hơi thật sâu tựa vào lan can hưởng thụ ánh nắng ấm áp, trên TV nói ngày mai luồng khí lạnh gì đó sẽ đến, trời đẹp thế này một chút cũng không giống như sẽ biến đổi, cậu híp mắt, thoải mái đến nỗi sém ngủ.

Thiệu Nhạc ngắt điện thoại, Vị Phồn cũng không hao tâm đi nghe nội dung cuộc đối thoại vừa nãy của Thiệu Nhạc rốt cục nói gì.

“Ny Ny nói tôi mấy ngày nữa có thể chuẩn bị sẵn sàng đến đó làm rồi.” Thiệu Nhạc dời ánh mắt quay lại màn hình xanh xanh đỏ đỏ, một cửa sổ quan sát thị trường chứng khoán lên xuống, một cửa sổ xem lướt qua tin tức kinh tế trong ngoài nước.

“Vậy tốt rồi!” Vị Phồn vươn vai, ngáp một tiếng lớn. “Anh định bao giờ thì đi?”

Vị Phồn phát hiện dạo gần đây Thiệu Nhạc không còn gọi tên cũ của Ny Ny là “Kính Chi” nữa. Cậu cho rằng đây có vẻ là hiện tượng tốt, từ lúc sửa lại thói quen này trở đi, tâm tình Thiệu Nhạc hình như cũng tốt hơn trước chút, không còn phiền muộn nữa.

Chẳng lẽ đêm sinh nhật Đại Hùng thật sự kích thích trị liệu hữu hiệu, chứng kiến dáng vẻ Ny Ny cùng Đại Hùng ân ái, Thiệu Nhạc từ đó trở đi có thể thật sự hoàn toàn hết hi vọng?

“Đợi lát nữa làm trị liệu xong rồi trực tiếp chạy qua đó.” Thiệu Nhạc di chuyển chuột, phân tâm nói chuyện với Vị Phồn.

“Hẹn trị liệu lúc hai giờ rưỡi, cũng sắp tới rồi!” Vị Phồn nhìn đồng hồ, tiếp theo liếc mắt nhìn Thiệu Nhạc đang xem tin tức thị trường chứng khoáng. “Chừng nào anh mới xong?”

“Mười phút.” Thiệu Nhạc trả lời.

Vị Phồn mới vừa phơi nắng xong lười biếng từ ngoài ban công trượt về lại giường, toàn thân giống như không xương cốt trườn a trườn, cũng không dùng tới chân, cứ như vậy trườn về chỗ nằm ngủ của mình.

“Vậy tôi chợp mắt một chút, anh xong thì gọi tôi.” Thời gian buổi chiều luôn làm người ta buồn ngủ, Vị Phồn cầm chăn ôm vào trong ngực, thân thể cuộn lại.

“Tư thế cậu lúc ngủ rất quái.” Thiệu Nhạc mở miệng nói: “Ôm chăn ngủ, khó trách lại bị cảm.”

Vị Phồn thì thào nói: “Bởi vì trước đây đã quen ôm người, bây giờ chẳng có gì để ôm liền ngủ không được.....” Buồn ngủ, vừa nói xong liền lăn ra ngủ.

Thiệu Nhạc nhớ tới Vị Phồn từng nói qua đối tượng giao du, cậu là ôm những người đó chìm vào giấc ngủ sao? Vị Phồn thích hẳn là những thiếu niên đáng yêu giống như Tiểu Mễ vậy, cậu đã từng ở trên giường của phòng này, ôm thiếu niên xinh xắn kia chìm vào giấc ngủ sao? Tưởng tượng đến đây, Thiệu Nhạc thấy khó mà khống chế bản thân, ngực dâng lên cảm giác chua xót.

Ánh nắng chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà, rơi đến bên giường, dừng lại trên người Vị Phồn. Ánh sáng dìu dịu chói mắt giống như cái chăn đang tỏa sáng, khoác lên trên thân thể đang cuộn lại của Vị Phồn.

Từ sợi tóc đến lưng, một đường kéo dài đến mắt cá chân trần trụi, ánh sáng dịu dàng toát ra, hấp dẫn lực chú ý của Thiệu Nhạc.

Cổ tay vốn đang điều khiển chuột chợt ngừng động tác, hai mắt đang nhìn chăm chú vào màn hình cũng chuyển qua người Vị Phồn.

Thiệu Nhạc nhìn thấy gương mặt yên bình khi ngủ của Vị Phồn, không biết tại sao, lại quên dời tầm mắt, cứ như vậy chăm chú nhìn cậu, mặc kệ thời gian từng phút từng giây chậm rãi trôi qua.

Càng nhìn, lại càng thích người này. Anh ghen tị với cái chăn trên giường kia được Vị Phồn ôm vào lòng, nếu anh có thể giống như cái chăn kia được tiếp xúc với Vị Phồn, khẽ vuốt ve da thịt cậu không biết có thể tốt biết bao.

Trong lòng đột nhiên dâng lên khát vọng, nhưng bị Thiệu Nhạc áp chế.

Ngủ một giấc ngon, Vị Phồn đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, hít sâu một hơi từ trên giường bật dậy, má bên trái vì ngủ dựa vào trên giường mà in dấu chiếu màu đỏ.

Phát hiện Vị Phồn tỉnh, Thiệu Nhạc lúc này mới kinh ngạc bản thân đã nhìn Vị Phồn nãy giờ, anh lập tức thu hồi tầm mắt dính trên người Vị Phồn, dời về trên máy tính, làm như chuyện vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Vị Phồn còn đang mơ ngủ nhìn đồng hồ, đờ ra một lúc lâu mới đem tin tức của kim giờ cùng kim phút đại biểu mấy giờ truyền đến não.

“Hai giờ.” Vị Phồn la lên, giọng điệu từ tốn nói: “Anh không gọi tôi, tôi ngủ hai mươi phút.”

“Tôi thấy cậu ngủ rất ngon, tôi bên đây cũng chưa xem xong, để cậu ngủ thêm chút nữa cũng được.” Thiệu Nhạc thuận miệng quăng ra câu nói dối. Anh căn bản không có xem tài liệu, mà suốt hai mươi phút qua đều đem tầm mắt dừng trên người Vị Phồn.

“Vậy bây giờ xong chưa?” Vị Phồn vặn mình, giơ tay kéo kéo bắp thịt cứng đờ, tiếp theo nói: “Chúng ta cũng sắp bị trễ rồi.”

“Ừ.” Thiệu Nhạc cũng không lòng dạ nào tiếp tục nhiên cứu tài liệu còn lại, anh lập tức tắt máy tính, từ dưới cái bàn nhỏ chầm chậm đi ra.

Vị Phồn y theo trước đây mà làm, đầu tiên lấy xe lăn của Thiệu Nhạc mở ra, sau đó đợi Thiệu Nhạc ngồi lên, đóng của ra ngoài, đi đến đầu cầu thang xếp xe lăn lại gọn gàng dựng đứng một bên, tiếp theo cõng Thiệu Nhạc xuống lầu.

“Nhẫn nại chút.” Vị Phồn nói.

Thiệu Nhạc phát giác Vị Phồn mỗi lần phải tiếp xúc thân thể với anh trong khoảng thời gian dài, đều sẽ nói những câu này. Anh nhận ra Vị Phồn vẫn nhớ rõ anh không thích cảm giác cùng người khác tiếp xúc, nên luốn đối với anh rất cẩn thận dè dặt.

Nhưng đã trải qua thời gian dài như vậy, Thiệu Nhạc đã sớm không còn cho rằng Vị Phồn là người xa lạ như ngày xưa nữa, Vị Phồn đối với anh là giúp đỡ xuất phát từ chân tâm, huống chi phải thường xuyên cõng một người đàn ông nặng 70 kg lên xuống lầu, mệt chính là Vị Phồn, nhưng Vị Phồn chung quy lại cho rằng bản thân trèo lên trèo xuống như vầy không sao cả, anh là người phải chịu đựng sự bất tiện này nhiều hơn.

Cảm nhận được điểm đó, trong lòng Thiệu Nhạc ngũ vị tạp trần. Chỉ có khi Vị Phồn cõng anh, anh mới có thể có khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc thân thể cùng Vị Phồn, anh chẳng những không bài xích đụng chạm thế này, trái lại còn hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm chút, để họ có thể bên nhau lâu hơn. Nhưng cũng chính vào những khoảnh khắc này, thân thể khiếm khuyết khiến Thiệu Nhạc tự ti sâu sắc, vì anh không thể đi lại, nên Vị Phồn mới phải cõng anh.

“Có lẽ cậu nên cân nhắc đề nghị của Ny Ny, đổi đến nơi có thang máy.” Thiệu Nhạc nói.

“Nơi có thang máy đồng nghĩa với giá mắc hơn.”

“Tương lai nếu một tuần trị liệu ba lần, cậu cứ cách hai ngày sẽ phải cõng tôi lên xuống lầu một lần.” Thiệu Nhạc không muốn làm phiền Vị Phồn.

“Thực ra tôi rất muốn đem anh trực tiếp từ lầu bốn ném xuống cho xong, như vậy vừa nhanh vừa tiện.” Vị Phồn trêu ghẹo nói.

“Đây không phải là chủ ý hay.” Thiệu Nhạc nhíu nhíu mày.

Vị Phồn bật cười hai tiếng. “Tôi cũng không cho rằng anh sẽ cả đời thế này, đợi đến lúc anh trị liệu xong, chân có thể đi được, lúc đó anh muốn tôi cõng, tôi cũng không cõng nữa là. Đến lúc đó cho anh cầm quải trượng, từ từ đi từ lầu một lên lầu bốn, tôi sẽ chạy lên trước nấu tô mì ăn liền, vừa đợi anh vừa ăn. Tôi xem chừng đợi tôi ăn đến tô thứ hai, anh cũng có thể về đến nhà rồi!”

“Trị liệu không phải chuyện một sớm một chiều.” Thiệu Nhạc cảm thấy Vị Phồn suy tưởng thật giỏi.

“Không sao, dù sao chúng ta có chính là thời gian mà.” Vị Phồn không chút để ý nói.

Lời nói thoải mái của Vị Phồn đánh một cú vào ngay ngực Thiệu Nhạc, đập loạn nhịp.

Chúng ta.....

Vào lúc Vị Phồn nói ra hai chữ “chúng ta”, nó bao hàm cả mình lẫn cậu ta, từ vựng mang nghĩa hai người tương y cộng tồn (nương tựa vào nhau sinh tồn), liền làm Thiệu Nhạc dâng lên hài lòng.

Đi xe đến trước bệnh viện, đăng ký khám bệnh ở khoa vật lý trị liệu xong, họ đi thang máy lên lầu bảy đem đơn khám nộp cho y tá của khoa rồi sang một bên chờ.

Y tá cầm tờ đơn vào trong, dường như đang tìm bác sĩ trị liệu của Thiệu Nhạc, nhân lúc thời gian rảnh, Vị Phồn nhàm chán nhìn từ trên xuống dưới phòng khám vật lý trị liệu của bệnh viện này.

Nguyên lầu bảy của bệnh viện đều là phạm vi của khoa vật lý trị liệu, có cửa thủy tinh ngăn cách với bên ngoài, thấy được bệnh nhân ở bên trong đang sử dụng thiệt bị trị liệu, cũng thấy được y tá cùng bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới đi lui.

Rất nhiều dụng cụ điện tử chuyên môn cùng thiết bị liệu pháp điện chồng chất, hơn nữa từng cái từng cái giường bệnh liền với máy kéo. Có mấy chỗ còn trải tấm thảm mềm, bệnh nhân dưới sự chỉ đạo của bác sĩ riêng, ở trên thảm tiến hành bài huấn luyện nâng người cùng ngồi dậy.

Vị Phồn nhìn thấy mọi người ở đây nghiến răng nghiến lợi nâng lên nâng lên, động tác chậm chạp vô cùng, dù được cho là thành công ngồi dậy được, cũng lung lung lay lay không thể ổn định thân thể.

Đột nhiên, một tràng tiếng khóc như sấm vang lên, một người đàn ông trung niên nào đó đang tập luyện nâng người chịu không nỗi cơ thể không thể tự do khống chế, bị đả kích ngồi thế nào cũng không ngồi dậy được, suy sụp bật khóc. Bác sĩ bên cạnh đứng cạnh không ngừng an ủi ông chú đó, khuyên ông chú đó một lần không được, thì thử lại lần nữa.

Người đàn ông đang khóc la cả người dùng một loại tư thế kỳ quặc ngực thì áp xuống đất, mông thì nhổng lên, hai đầu gối quỳ trên tấm thảm. Thân thể ổng nghiêng về một bên không thể điều chỉnh lại, cả người vì dùng hết sức lực mà ngã sang bên cạnh.

Vị Phồn nhìn qua người đàn ông này ước chừng bốn mươi tuổi, bên cạnh còn dựng một chiếc xe lăn chạy bằng điện. Người đàn ông đó hình như từ ngực trở xuống không thể động đậy, đến cả tay cũng không có sức.

Vị Phồn tưởng tượng dáng dấp trước đây của người đàn ông trung niên này. Có lẽ là tài xế lái xe tải, vốn có thể đi lại bình thường, nhưng vì tai nạn xe bị thương nên toàn thân gần như bị liệt. Người này vốn không chịu chấp nhận sự thật, khi đến bệnh viện làm vật lý trị liệu mới phát hiện tay chân đã thật không thể điều khiển, thậm chí ngay cả động tác nâng người đơn giản cũng trở nên khó khăn thế kia. Loại cảm giác suy sụp mãnh liệt này khiến ổng khó mà chịu đựng, tất cả uất ức cùng không cam nhất thời bùng nổ, thành ra mới khóc đến thê thảm như vầy.

Vị Phồn nín thing không nói. Phát hiện con đường trị liệu này biết bao thống khổ, nơi này quả thực là địa ngục nhân gian.

Y tá đi ra dẫn theo một nữ bác sĩ ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khoảng trên dưới một mét sáu.

Mặt vị bác sĩ trang điểm nhẹ, tóc cột kiểu đuôi ngựa, tómlại thoạt nhìn qua rất là thoải mái. Nhưng khuôn mặt không cười, chân mày hữu lăng hữu giác (hình dung bề ngoài sắc sảo chính trực, hay hình dung vẻ ác liệt), ánh mắt to trông khá khí thế, toàn thân phát ra cảm giác quyền uy của người bác sĩ chuyên nhiệp.

“Thiệu Nhạc?” Bác sĩ nhìn Thiệu Nhạc đang ngồi trên xe lăn, lên tiếng hỏi.

Thiệu Nhạc gật đầu.

“Người nhà muốn vào trong cùng tham gia quá trình điều trị không?” Bác sĩ lại nhìn qua Vị Phồn ở bên cạnh. “Thường thì thời gian đầu chúng tôi không đề nghị, vì sẽ có chút ảnh hưởng đến tâm tình của bệnh nhân.”

“Không không không!” Vị Phồn vội vàng lắc đầu. “Tôi ở bên ngoài đợi ảnh là được rồi.” Cậu không muốn đặt chân vào địa ngục nhân gian, nơi chỉ cần nhìn đã cảm thấy vạn phần thống khổ, cậu chịu không nổi.

“Vậy thôi.” Bác sĩ đóng bệnh án của Thiệu Nhạc lại, rồi nói với Thiệu Nhạc: “Đầu tiên tôi tự giới thiệu, tôi gọi là Quách Một Ải, từ giờ trở đi, là bác sĩ chuyên trị của anh. Tôi đã xem qua bệnh án của anh, tuy rằng bảy năm trước từng giải phẫu nối dây thần kinh bị tổn thương, nhưng vì không sớm tiếp nhận vật lý trị liệu, nên dù có giải phẫu rồi cũng như chưa từng giải phẫu. Chút nữa chúng ta sẽ đi vào trong tiến hành hội chẩn trước, tiếp theo mới có thể sắp xếp chắc chắn hạng mục cùng nội dung điều trị. Những bệnh nhân khác tôi thường đề nghị một tuần đến bệnh viện ba lần, nhưng với tình trạng của anh, thì tôi hy vọng một tuần năm lần. Hiện tại cần thiết nhất chính là làm cho cơ chân đã suy thoái hồi phục lại trước đã, một tuần năm lần sẽ có trợ giúp khá nhiều đối với bệnh tình của anh.”

Thiệu Nhạc gật đầu. Anh đã sớm nghĩ tới quá trình điều trị sẽ chẳng dễ dàng, nhưng chỉ cần có thể đứng lên, để bản thân có thể giống như người bình thường không sống dựa vào người khác, thì không hề gì.

Anh không muốn tiếp tục buông thả bản thân nữa, anh còn phải mang em trai em gái bị mẹ kế cướp đi quay về, phải lần nữa quay về ngôi nhà do cha để lại cho anh.

“Bác sĩ Quách, xin hỏi tình huống của ảnh, chừng nào thì có thể đứng lên?” Vị Phồn xen vào hỏi.

“Vấn đề này tôi không cách nào trả lời được, chủ yếu là xem tình hình điều trị của bệnh nhân. Chúng tôi cũng có bệnh nhân điều trị một năm đã có thể dùng nạng tự mình đi lại không cần xe lăn, nên chỉ cần cố gắng điều trị thì sẽ có cơ hội.” Cô trả lời như vậy.

Sau đó y tá đẩy xe lăn của Thiệu Nhạc cùng Quách Mộ Ải đi vào trong tiến hành hội chẩn. Tâm tình Vị Phồn rất không bình tĩnh vì thế chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua gói thuốc lá, đứng bên ngoài hút.

Xem dáng điệu rất nghiêm túc của nữ bác sĩ kia, Thiệu Nhạc đi theo cổ khẳng định sẽ chẳng khá giả gì.

Đứng bên ngoài hứng gió hơn ba giờ, trời cũng gần tối, nhưng trái chờ phải đợi cũng không thấy Thiệu Nhạc xuống. Vị Phồn không khỏi bắt đầu lo lắng cái gọi là vật lý trị liệu này là dạng huấn luyện gì, sao đã lâu vậy còn chưa xong nữa.

Liên tục nhịp nhịp mặt đồng hồ chờ đợi thời gian trôi qua, đến lúc sau một gói thuốc lá đã bị cậu hút hết, Vị Phồn nghĩ nghĩ, liền quay lên lầu bảy lần nữa.

Vừa vào phòng khám của khoa vật lý trị liệu, Vị Phồn liền thấy bác sĩ đẩy xe lăn của Thiệu Nhạc đi ngang qua trước mặt cậu.

Thiệu Nhạc không phát hiện ra cậu, gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi. Vị Phồn không biết ba giờ qua họ đã làm gì, mặt Thiệu Nhạc lại tái xanh.

Họ đứng trước một cán thăng bằng, bác sĩ đi qua bên cạnh anh, cầm bút viết không ngừng vào biên bản, sau đó nói với Thiệu Nhạc: “Hãy thử tự đứng lên không cần người đỡ xem. Anh nói anh làm được, vậy thì chúng ta lược bớt giai đoạn trực tiếp nhảy tới bước này, giả sử anh không được, lại quay ngược về làm huấn luyện gập nâng.”

Thiệu Nhạc từ từ di chuyển hai chân, để hai chân đều vững vàng đặt trên mặt đất, tiếp theo phanh xe lại, chống vào tay vịn của xe lăn, chậm chạp mà thận thận trọng trọng, lợi dụng sức của cánh tay khiến thân thể từ từ rời khỏi xe lăn.

Vị Phồn nhìn thấy nét mặt của Thiệu Nhạc rất đau khổ, nó gần giống như dùng hết sức lực để ăn, đến cả đôi tay nhờ sử dụng xe lăn nhiều năm mà cường tráng cũng vì dùng sức quá độ mà bắt đầu phát run.

Cậu cảm nhận được ý niệm cắn chặt răng muốn khiến bản thân mình đứng lên của Thiệu Nhạc, càng cảm nhận sâu sắc quyết tâm của anh. Vì thế vào lúc Thiệu Nhạc lần nữa lảo đảo ngã về xe lăn, lại lần nữa cố gắng đứng lên, mấy ngày nay chứng kiến Thiệu Nhạc luôn thẳng tiến về phía trước Vị Phồn hốc mắt thiếu nữa đỏ bừng.

“Cố lên, cố lên!” Cậu nắm tay thành quyền trốn ngoài phòng vật lý trị liệu nhỏ giọng hô hào.

Cậu từ bên ngoài lớp kính nhìn thấy quá trình Thiệu Nhạc gian khổ phấn đấu, vì không để Thiệu Nhạc phát hiện, nên Vị Phồn vẫn thập thập thò thò, chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng đôi mắt mà thôi.

Thiệu Nhạc lòng tự trọng cao, tuyệt đối sẽ không muốn dáng vẻ chật vật khi điều trị của mình bị nhìn thấy. Vị Phồn bận tâm đến tâm tình của Thiệu Nhạc, vì thế trốn trốn tránh tránh.

Kỳ thật cậu cũng rất hy vọng Thiệu Nhạc có thể đứng lên, nếu Thiệu Nhạc có thể tự dựa vào bản thân để bước đi, có một đôi chân có thể đứng thẳng người, vậy Thiệu Nhạc cũng có thể đủ mở ra trái tim cao ngạo khép kín, sống thoải mái vui vẻ hơn chút!

Việc mất đi gia sản cùng Ny Ny đã đả kích mạnh mẽ đến Thiệu Nhạc, Vị Phồn thật sự hy vọng Thiệu Nhạc sau này có thể vui vẻ hơn chút, đứng lên dựa vào bản thân đi lại, tìm được mục tiêu cùng hy vọng để tiếp tục sinh tồn, vậy mới không uổng phí cái tên cha anh đã đặt cho anh —— Nhạc trong khoái nhạc.

Thiệu Nhạc thất bại vài lần, mỗi lần đều sắp đứng lên, nhưng lại vì hai chân vô lực chống đỡ, khiến anh lại ngã về xe lăn.

Vị Phồn thấy cũng khổ sở không kém.

“Cố lên, cố lên!” Chăm chú nhìn dáng dấp vất vả của Thiệu Nhạc, tay Vị Phồn cũng siết càng ngày càng chặt, cách lớp kính không ngừng im lặng cổ vũ cho Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc thử vô số lần, đến cuối hết hơi ngồi trở lại ghế.

“Làm gì, còn không tiếp tục!” Bác sĩ dùng giọng điệu nghiêm khắc nói. “Có thể đứng lên, thì đừng lùi bước ngồi trở lại ghế chứ!”

Thiệu Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nữ bác sĩ của mình.

Chỉ dựa vào gương mặt hung ác góc cạnh rõ ràng của anh đã khiến người khác sợ hãi cỡ nào, bác sĩ này hình như lại xem anh như em bé sung khí, sắc mặt chẳng những không đổi, tiếp theo cây viết trên tay còn đánh xuống, gõ lên đầu Thiệu Nhạc.

“Nhanh lên, bộ anh muốn ngồi xe lăn mấy trăm năm hả!” Gương mặt của cô so với Thiệu Nhạc còn hung ác hơn.

Thiệu Nhạc tự tổn bị đả kích, không muốn bị cô ta xem thường, cắn răng, nắm chặt tay vịn, lại cố gắng muốn nhấc thân thể mình lên.

Đứng đằng sau lớp kính Vị Phồn nín thở ngưng thần nhìn Thiệu Nhạc, trong lòng không ngừng thay anh tiếp sức.

“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên đi! Như vậy tôi sẽ khỏi phải mỗi ngày cõng anh lên xuống lầu!”

Vị Phồn im lặng hò hét kì vọng lớn nhất trong lòng mình.

Dường như đáp lại lời hò hét của Vị Phồn, lúc này Thiệu Nhạc thật sự từ từ đứng lên.

Tay chống lên xe lăn của anh từ từ một tay tiếp một tay, chuyển qua nắm lấy tay vịn bằng gỗ của cán thăng bằng, hai chân run rẩy tuy càng thêm run rẩy không ngừng, nhưng vẫn gắng sức bước từng bước về phía trước, rồi lại thêm từng bước nữa.

“Yes yeah!” Nhịn không được vui sướng trong lòng, Vị Phồn hét to một tiếng.

Tuy rằng chỉ là khoảng cách hai bước ngắn ngủi, nhưng nhiêu đó cũng khiến Vị Phồn cảm động khó hiểu.

Cậu vô tình hét lên, tiếng động truyền vào phòng trị liệu, bệnh nhân đang điều trị đều bị giật mình mở to mắt chuyển hết tầm nhìn về phía cậu, nhìn cậu không ngừng.

Vị Phồn ngơ ngẩn, chớp chớp mắt.

Thiệu Nhạc vẫn đang đứng trước cán thăng bằng, tầm nhìn cũng trực tiếp nhằm về phía cậu.

Thật quá xấu hổ, Vị Phồn làm bộ vô tình khụ một tiếng, tiếp theo trưng ra biểu tình hăng hái, giơ ngón tay cái về phía Thiệu Nhạc biểu hiện “tán thưởng”.

Cậu thật sử cảm thấy Thiệu Nhạc siêu lợi hại, thế nhưng bước thành công bước đầu tiên vượt qua khó khăn.

Vị Phồn tỏ rõ tán thưởng xong mới phát hiện tất cả mọi người còn đang nhìn mình, bị đông đảo ánh mắt theo dõi cũng như bị đồng thời mấy chục cặp mắt nhìn, cậu bắt đầu cảm thấy hành vi của mình mất mặt đến đâu, vì thế vội vàng đi ra ngoài, lập tức vào thang máy xuống lầu.

Xuống dưới lầu, cậu lại vào cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc lá, hút hai cái.

“Sớm biết vậy sẽ không lên trển nhìn!” Vị Phồn hứ một tiếng. Một bên tự kiểm điểm, một bên ảo não nói.

Thời điểm hơn bảy giờ, Thiệu Nhạc mới trượt xe lăn từ bệnh viện đi ra.

Họ ngồi vào xe, Vị Phồn liếc mắt nhìn sang lòng bàn tay sưng đỏ của Thiệu Nhạc, rồi hỏi: “Về nhà chứ?”

“Tôi hẹn với Ny Ny tối nay đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên.” Thiệu Nhạc trả lời, giống như huấn luyện điều trị vừa nãy không tạo thành ảnh hưởng gì mấy đối với anh, anh không buồn cũng không mệt.

Nếu Thiệu Nhạc cũng đã nói muốn đi làm, Vị Phồn cũng bèn nghe theo anh. Cậu lập tức lái xe đến nơi làm việc của Ny Ny, sau đó đẩy Thiệu Nhạc vào.

Còn đang tiến hành tập luyện ca múa trước khi mở cửa, Ny Ny theo thường lệ ngồi trước sân khấu quan sát các diễn viên diễn tập cùng lưu loát sửa tuồng.

Lúc họ đến vừa khéo vào thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, các diễn viên mặc trang phục đính cườm sáng lấp lánh, trên đầu trên mông gắn lông chim lớn từ trên sân khấu đi xuống, một bên la mệt một bên tìm nước uống.

“Hai người tới rồi!” Ny Ny cười khanh khách đi về phía họ.

“Tớ đến đi làm.” Thiệu Nhạc gật đầu với Ny Ny.

Vị Phồn không biết có phải do mình quá nhạy cảm hay không, cậu cảm giác thái độ hôm nay của Thiệu Nhạc hình như có thay đổi, một câu ngắn ngủi vừa rồi làm cậu cảm giác, Thiệu Nhạc đối với Ny Ny có hơi mới lạ, loại kích động như máu toàn thân đều sôi trào khi đối diện nhau trước kia chợt giảm bớt, ngay cả lúc ngưng mắt nhìn Ny Ny cũng trở nên phi thường bình tĩnh.

Ny Ny chẳng nhận thấy gì cả, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Thiệu Nhạc, nói chuyện với anh: “Phòng kế toán tớ đã giúp cậu sửa chữa xong rồi, chờ tí nữa dẫn cậu vào trong. Bây giờ làm quen với vài đồng sự khác được không?”

“Ừ.” Thiệu Nhạc gật đầu.

Sau đó Ny Ny xoay người gọi: “Mọi người lại đây chút nào!”

Đám vũ công samba cường tráng trang điểm lòe loẹt uống trà a uống trà, lau mồ hôi a lau mồ hôi, vừa nghe thấy Ny Ny gọi, lập tức từ xung quanh đi về phía Thiệu Nhạc cùng Vị Phồn.

Tuy rằng trước đây lúc đến tìm Ny Ny, cũng ngẫu nhiên nhìn qua đám đồng bóng cường tráng này nhảy điệu samba, nhưng khi tất cả cùng nhau vây lại đây, tiếp xúc gần gũi, cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Vị Phồn gần như thở không thông.

Thật khủng bố......

Vị Phồn cảm thấy như mình đang nhìn thấy thiệt nhiều Đại Hùng đang mặc đồ kiểu ba mảnh đính lông chim lộ rốn vậy, thoáng ẩn thoáng hiện trước mặt cậu.

Đặc sắc trong quán của Ny Ny thật đúng là dọa người.

“Các vị tỷ muội, vị này chính là kế toán mới tới của chúng ta, tên của anh là Thiệu Nhạc, là bạn thời trung học của tôi. Tuy rằng bề ngoài hơi cục mịch chút, cũng không thích cười, nhưng thực ra là người rất tốt, mọi người đừng nên bắt nạt anh ta nha!” Ny Ny cười nói.

Tiếp theo Ny Ny giới thiệu tên của từng người trong đoàn cùng nhân viên phục vụ bên ngoài, Thiệu Nhạc cũng gật đầu thăm hỏi từng người họ.

Đám vũ công đối với Thiệu Nhạc lộ rõ hứng thú cao độ, châu đầu thì thầm nói: “Ta thích cục mịch, cục mịch rất tốt.”

Giọng nói trầm thấp nhưng vì âm lượng quá lớn, trực tiếp rơi vào tai của Thiệu Nhạc, sắc mặt Thiệu Nhạc hơi đổi, tái xanh.

Một gã đoàn viên thẹn thùng vươn tay ra bắt tay với Thiệu Nhạc, dùng giọng khàn khàn nói: “Xin chào, hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình của chúng tôi.”

“Xin chào.” Thiệu Nhạc tính tình lễ phép bắt tay đối phương.

“Lúc bắt tay anh đều dùng sức vậy sao?” Vũ công đó thẹn thùng nói: “Bắt đến tay đều đau cả lên.”

Thiệu Nhạc vội vàng buông tay.

Nhưng vào lúc Thiệu Nhạc định thu tay về, vũ công kia lại cầm ngược lại tay Thiệu Nhạc, mặt hơi đỏ nói: “Bàn tay của anh nhám thật, có nhiều vết chai ghê, bình thường có hay vận động gì sao?”

“Tay đẩy xe lăn ắt xuất hiện vết chai.” Thiệu Nhạc nói với vẻ lúng túng. Anh không rõ tay mình vì sao lại bị nắm không buông.

“Oa —— Ny Ny bạn học chị nói chuyện rất man rất thú vị nha ——” Mấy vũ công bên cạnh bị gương mặt hung ác vừa bạo vừa lạnh của Thiệu Nhạc mê hoặc đến thất điên bát đảo.

“Ảnh có bạn gái chưa, có bạn gái chưa a!” Bắt đầu có người hỏi dồn dập.

“Mấy người muốn hỏi thì hỏi anh ta ấy, sao lại hỏi tôi cơ chứ?” Ny Ny cười nói.

“Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?” Lập tức có người khom lung, mông dừng sức hất văng vũ công nãy giờ vẫn đang giữ tay Thiệu Nhạc không buông, tiếp theo cười sáng lạng hỏi Thiệu Nhạc.

“......” Vị Phồn không biết nên nói gì. Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới gương mặt của Thiệu Nhạc ở thế giới hiện thực siêu cấp không được hoan nghênh, đi vào nơi này, cư nhiên mê đảo điên cuồng đám tỷ tỷ đồng bóng này.

“Không có.” Thiệu Nhạc trả lời.

Thiệu Nhạc không trả lời còn được, vừa trả lời, cả đại sảnh gần như lâm vào trạng thái điên cuồng.

Ny Ny cũng không ngờ tới Thiệu Nhạc đến sẽ gây ra xôn xao thế này, chị cùng Vị Phồn vội vàng đẩy đám người ra, đưa Thiệu Nhạc vào phòng kế toán trước, rồi mới chạy ra dạy bảo các thành viên trong đoàn.

Vị Phồn ở bên trong cửa phòng kế toán nghe lén nãy giờ, đôi mắt để ngay lỗ hỏng của ổ khóa muốn nhìn thấy tình hình bên ngoài một chút, nhưng lỗ hỏng của ổ khóa quá nhỏ căn bản nhìn chẳng thấy, cậu tức thì hé cửa nhìn ra bên ngoài.

Mãi đến mười phút sau, hỗn loạn bên ngoài mới dần dần lắng xuống.

“Thật sự rất khủng bố, thì ra đàn ông cục mịch có sức hấp dẫn với họ lớn vậy.” Khó trách Ny Ny chọn tới chọn lui, chọn trúng siêu cấp đại hùng một mét chín mươi mấy, còn tỷ muội của chỉ cũng yêu chết mê chết mệt gương mặt không chút đẹp đẽ của Thiệu Nhạc.

Sau đó Vị Phồn quay đầu nói với Thiệu Nhạc: “Tôi thấy anh về sau dứt khoát mang mặt nạ đi làm cho xong.”

Thiệu Nhạc lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Vị Phồn.

“Đừng trừng mắt. Bây giờ tôi một chút cũng không cảm thấy anh đáng sợ, trừng tôi cũng vô dụng thôi!” Vị Phồn nói.

Ny Ny ở bên ngoài dạy bảo xong mới quay lại, mở cửa phòng kế toán định đi vào, ai ngờ tới cửa vừa mở liền bắt gặp đôi mắt của Vị Phồn ngước lên.

“Ai ui!” Ny Ny hét một tiếng thảm thiết.

“Em làm gì trốn ở sau cửa thế hả!” Ny Ny giật mình, vội vàng đỡ lấy Vị Phồn không ngừng lui về phía sau, khẩn trương xem qua vết thương của cậu.

Nhưng sau khi Ny Ny phát hiện chỉ có vùng phía trên lông mày hơi sưng tấy, khẽ vỗ nhẹ hai má cậu, liền lờ cậu đi.

“Thật ngại quá, đám tỷ muội đó thất lễ với cậu rồi.” Ny Ny đi đến bên cạnh Thiệu Nhạc, nói với anh.

“Không sao.” Thiệu Nhạc trượt xe lăn đến trước bàn làm việc, đang thủ xem xe lăn có thể thoải mái ra vào không, rồi mới nói: “Còn lại tớ sẽ tự mình giải quyết, cậu đi việc vội của mình đi!”

Thiệu Nhạc nhấn công tắc máy tính, trượt xe lăn vào bàn làm việc. Bàn này hẳn là được đặc làm riêng, không có ngăn kéo, thuận tiện cho xe lăn ra vào. Ny Ny vẫn cẩn thận như xưa, mọi thứ đều suy nghĩ chu đáo thay anh.

“Sổ sách cùng tài liệu tháng này, tớ đã giải quyết gần như xong rồi.” Sau khi khởi động máy, Ny Ny chỉ vào chồng hồ sơ, sau đó nói đôi chút về các hạng mục công việc liên quan.

Tiếp theo Ny Ny lại từ trong tủ hồ sơ bên cạnh lấy ra một cuốn sổ viết tay, giao cho Thiệu Nhạc. “Cuốn này khác với sổ sách trong máy tính, là phải tách ra làm riêng.”

Thiệu Nhạc nhìn nhìn, rồi gật đầu. “Tớ hiểu.” Ny Ny đưa cho anh chính là sổ sách nội bộ của công ty, khác với sổ sách phải trình ra ngoài.

Sau đó họ nói chuyện thêm chốc lát, Ny Ny ở lại khoảng nửa giờ, liếc nhìn đồng hồ, phát hiện cũng sắp tới giờ mở cửa rồi, liền định đi ra ngoài.

Vị Phồn thấy Ny Ny định đi, cũng theo từ trên ghế đứng lên.

Ny Ny nghi hoặc nhìn thằng em đi theo phía sau mình. “Em làm gì vậy?”

“Chỗ chị khoảng năm giờ sáng đóng cửa, anh ấy sơ sơ cũng phải sáu giờ mới tính sổ sách xong rồi tan tầm nhỉ?” Vị Phồn hỏi.

“Đúng là xấp xỉ khoảng đó.” Ny Ny gật đầu.

“Vậy em về nhà ngủ một giấc, buổi sáng lại đến đón anh ấy là được rồi.” Vị Phồn lách qua Ny Ny, từ bên cạnh đi ra ngoài.

“Không được, em chờ ở đây.” Ny Ny giữ chặt Vị Phồn.

“Sao phải làm vậy?” Vị Phồn khó hiểu hỏi.

“Em không thấy tình huống lộn xộn vừa nãy sao? Đợi lát nữa chị phải ra đằng trước, không ai trông chừng A Nhạc, đến lúc đó cậu ấy lại bị đám kia vây lấy, vậy phải làm sao đây!” Ny Ny lo lắng nói: “Dù sao em quay về cũng không có việc gì làm, cứ dứt khoát ở đây xem TV cho xong.”

Ny Ny chỉ chỉ TV để trên kệ chỗ góc phòng kế toán. “TV ở đây có lắp đặt bốn đài, so với nhà em chỉ có thể xem chương trình của ba đài còn nhiều hơn, em có thể ở lại từ từ mà xem, khoảng thời gian này muốn làm gì, ăn gì, uống gì, tự mình làm, chị cũng sẽ không quản em, quầy đằng kia cứ ghi nợ cho chị.”

“Vậy không phải chị sẽ lỗ?” Vị Phồn cau mày. Đối với cái Ny Ny gọi là “làm gì, ăn gì, uống gì” hiển nhiên rất có hứng thú.

“Chị hai thương em là việc nên làm, sao lại lỗ!” Ny Ny ngọt ngào khẽ cười.

“Nhưng em ở lại, sẽ làm phiền Thiệu Nhạc đó!” Vị Phồn liếc nhìn Thiệu Nhạc. Cậu cảm giác chiếu theo tính cách của Thiệu Nhạc, có lẽ sẽ yêu cầu có không gian riêng tư cho bản thân. Dù sao họ đã suốt ngày ở bên nhau, Thiệu Nhạc có lẽ cũng cảm thấy phiền.

“Hở......” Thiệu Nhạc thoáng dừng lại, dời tầm mắt khỏi người Vị Phồn, trở lại màn hình máy tính. “...... Không hề......” Anh có hơi không tự nhiên nói.

“Được rồi, em ở lại là được rồi.” Vị Phồn nói: “Dù sao về nhà cũng chẳng có ai.”

Ny Ny vừa lòng vỗ vỗ mặt Vị Phồn, nhón chân hôn cậu một cái. “Vậy em hảo hảo ở lại trong đây, có chuyện gì thì lập tức báo chị.”

Vị Phồn gật gật đầu.

Ny Ny đi rồi, Vị Phồn nhếch miệng cười thật to, lập tức gọi điện thoại nội bộ kêu một phần bào ngư hoàng gia đơn giản, một bàn trái cây siêu lớn, một tá bia Đài Loan vào phòng kế toán, tiếp theo mở sô pha giường ra đặt trước TV 29 inch, hưởng thụ nằm trên sô pha xem TV ăn các thứ.

Thiệu Nhạc ngồi phía sau bàn làm việc tính toán sổ sách, tay dừng giữa không trung xoay xoay, ngẫu nhiên dừng lại viết xuống một con số vừa tính ra.

Vị Phồn quay đầu lại ngắm nhìn động tác của Thiệu Nhạc: “Kỳ thật anh coi như cũng rất lợi hại, chẳng những có thể theo dõi thị trường chứng khoáng, ngay cả công việc kế toán cũng biết nữa.” Cậu ăn miếng táo gọt hình con thỏ. Trước kia còn tưởng rằng Thiệu Nhạc là con trai do người có tiền sinh mà thôi, không ngờ anh biết rất nhiều thứ.

Nghe thấy tiếng nói của Vị Phồn, Thiệu Nhạc ngẩng đầu lên. “Trước kia từng học qua.” Anh đáp.

“Ta còn tưởng con cái của người có tiền khỏi cần làm gì cả, chỉ cần phụ trách tiêu tiền là được.” Đây là ấn tưởng rập khuôn của đám người bình dân đối với gia đình hào môn.

“Không phải tất cả. Chí ít tôi không phải.”

“Vậy anh thì thế nào?” Vị Phồn tò mò hỏi.

“Tôi có rất nhiều gia sư, cha tôi thu xếp cho tôi học đa dạng kiến thức.” Thiệu Nhạc nói. Đó là sắp đặt cơ bản nhất của một doanh nhân đối với người kế thừa.

“Tỷ như?” Vị Phồn vừa ăn xong miếng táo, tiếp tục ăn cam.

“Đơn giản thì như...... Tính nhẩm, thư pháp, tốc đọc, cưỡi ngựa – phức tạp tỷ như: phân tích kinh tế trong ngoài nước, thị trường chứng khoáng thương mại, chính trị học linh tinh.” Thiệu Nhạc nói: “Nhưng về sau tôi không có hứng thứ với những thứ này, cũng không định học tiếp.”

Vị Phồn nghe xong đầu óc say sẩm. Những từ Thiệu Nhạc nói với cậu như tiếng của người hành tinh khác, giống như cậu vậy vĩnh viễn cũng không hiểu được biểu đồ tăng giảm giới hạn xanh xanh đỏ đỏ trên thị trường chứng khoáng kia tột cùng đang nói gì.

Thiệu Nhạc vì Vị Phồn ngừng lại công việc trong tay một lúc, nhưng sau khi trả lời xong, Vị Phồn cũng không nói tiếp nữa.

Không khí thân thiện giữa hai người cũng vì vậy mà nhạt nhẽo xuống.

Vị Phồn xem TV của cậu, không để ý tới Thiệu Nhạc đang chờ đợi câu nói tiếp theo của mình.

Khoảng mười phút sau, Thiệu Nhạc mới cúi đầu, làm tiếp công việc của mình.

“Ha ha ha ——” Vị Phồn gặp phải chương trình TV thú vị, nhịn không được bật cười vài tiếng.

Lại một chút cũng không hề hay biết sau lưng cậu, từng có người yên lặng dõi theo, chờ đợi cậu.
Bình Luận (0)
Comment