Ông Già Noel Cười Một Cái

Chương 21

Thiệu Nhạc thấy Vị Phồn lại pha mì ăn liền, nhịn không được nói: “Sao lại ăn thứ này?”

“Quản gia nhà anh nấu mấy thứ siêu khó ăn, em đành phải pha mì ăn liền.” Vị Phồn nói.

Hai người trong phòng đối thoại tự nhiên mà thân thiết, một chút cũng không để ý Lục Kì vẫn còn đứng ở cửa chưa đi.

Lục Kì lại thoáng nhìn qua họ, rồi mới xoay người quay về phòng mình.

Còn hai tuần nữa là tới lễ Giáng Sinh, Vị Phồn cuối cùng cũng hoàn thành xong tất cả bản vẽ. Cậu bỏ hơn ba mươi tờ bản thảo màu cùng văn tự chuyện cổ tích vào trong túi giấy, còn chêm thêm giấy cứng tránh nhàu nát, sau đó thu dọn lại chì màu bị gãy thành đống trên bàn.

Hơn năm giờ chiều, Thiệu Nhạc đang chuẩn bị đi tới nhà hàng đã hẹn trước, anh lấy một cái cà vạt màu xám sáng, nhanh chóng thắt nơ. Lúc Vị Phồn đẩy cửa đi vào, anh đang mặc áo vét âu phục vào, định đi ra.

“Đi ra ngoài hả?” Vị Phồn nhìn Thiệu Nhạc ăn mặc vô cùng chỉnh chu.

“Đi dùng cơm với bạn.” Thiệu Nhạc chỉ đơn giản đáp lại một câu.

“Bạn nữ? Bằng không sao ăn mặc bảnh bao như vậy?” Vị Phồn đi một vòng quanh Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc thoáng do dự, đáp: “Là nam.”

“Nam? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh có bạn nam đó.” Vị Phồn ngờ vực nói. Thiệu Nhạc là lạ, cùng bạn bè ăn cơm mà phải ăn mặc thể diện như vậy.

“Ừ.” Thiệu Nhạc sửa sang quần áo, vội vàng hôn phớt qua khóe miệng của Vị Phồn rồi đi ra ngoài. “Tài xế đang đợi dưới lầu.”

Kỳ thật Vị Phồn vốn định hẹn Thiệu Nhạc ra ngoài, cho anh xem những bức tranh do mình nghiêm túc vẽ xong rồi cùng đi nộp bản thảo, sau đó họ có thể đi ra ngoài hít thở không khí. Nhưng nếu Thiệu Nhạc có hẹn, quên đi. Vị Phồn hơi mất mát cầm bản thảo của mình đi xuống lầu.

Ngay vào lúc Vị Phồn chuẩn bị ra ngoài, Lục Kì đột nhiên quay về.

“Thiệu Nhạc đâu?” Lục Kì cởi khăn quàng trên cổ xuống ném lên ghế, hỏi.

“Đi ăn cơm, anh ấy nói có hẹn với bạn.” Vị Phồn cầm túi giấy đi về phía cửa.

“Ừm, tôi nhớ rồi, hôm nay anh ta đi tới Pháp Lam Ti xem mắt.” Lục Kì ngã xuống sô pha, giọng điệu mệt mỏi. Hôm nay bà cố ý về sớm hơn, cố ý đem tin tức Thiệu Nhạc đi xem mắt nói cho Vị Phồn nghe.

“Xem mắt?” Vị Phồn cau mày. Cái gì xem mắt? Thiệu Nhạc không nói với cậu! Đây là chuyện gì? Thiệu Nhạc chạy đi xem mắt? Không phải nói cùng bạn bè dùng cơm sao? Cái quỷ gì đây.

Lục Kì nhìn thấy sắc mặt Vị Phồn nháy mắt trở nên khó coi, trong lòng khẽ cười lạnh: “Cậu cùng A Nhạc đã bao lâu rồi?”

“Tôi không cùng anh ta.” Vị Phồn tức giận nói. Lục Kì nói cứ như cậu là cái bô của Thiệu Nhạc không bằng.

“Dù sao cậu ở lại bên anh ta cũng không vì gì khác ngoài tiền. Ánh mắt của cậu rất chuẩn, biết anh ta nhất định trở mình được. Thế này đi, tôi cho cậu một trăm vạn, coi như thù lao bấy lâu nay cậu vất vả.” Lục Kì đưa ra một tờ chi phiếu, ghi một con số đưa cho Vị Phồn. “Đối tượng mới của A Nhạc là thiên kim của viện trưởng một bệnh viện, cô ấy cùng A Nhạc vô cùng xứng đôi, cha mẹ hai bên cũng cảm thấy hẳn nên nhanh chóng để họ kết hôn. Thời gian đại khái là vào tháng hai, nhận lấy tờ chi phiếu này, hôn lễ cậu cũng khỏi phải đến. Bằng không mọi người đều khó xử.”

“Đây là ý của Thiệu Nhạc sao?” Vị Phồn không có ý nhận.

“Ý của tôi chính là ý của anh ta.” Lục Kì lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhét tờ chi phiếu vào trong túi giấy của Vị Phồn.

Nhìn thấy động tác ngang ngược của Lục Kì, sắc mặt Vị Phồn cũng trở nên xấu hơn. “Bà già này, bà sẽ phá hư những thứ trong túi của tôi.” Mép bản vẽ bị Lục Kì miễn cưỡng nhét vào hơi nhăn, tim cậu cũng hơi đau.

“Được rồi, cậu có thể đi!” Lục Kì không vui phất tay, cũng không để ý tới Vị Phồn có bằng lòng đi hay không.

Lão quản gia vốn vẫn tiêu thất vô ảnh lúc này lại vô thanh vô tức xuất hiện, ở bên tai Vị Phồn nói: “Bà chủ bảo cậu đi, thì cậu đi đi!” Quản gia chậm rãi đẩy Vị Phồn, một bên đẩy một bên âm hiểm cười: “Cậu chủ là vì nói không nên lời mới không cùng cậu kể chuyện cậu ấy phải đi xem mắt kết hôn với cậu, cậu cũng đừng cứ đến quấn lấy cậu chủ, đi đi!”

“Cái gì mà quấn anh ta, con mắt nào của ông thấy tôi quấn anh ta!” Vị Phồn bực bội cự lại.

“Buổi tối cậu thường tới phòng anh ta.” Lục Kì đột nhiên nói những lời này, ánh nhìn lãnh liệt hướng thẳng tới Vị Phồn.

Mặt Vị Phồn nháy mắt đỏ lên, tuy cậu chỉ là vì ngủ không được qua tìm gối ôm mà thôi, nhưng thái độ này của Lục Kì khiến cậu cũng chả thiết giải thích, cắn răng, liền lên lầu thu dọn đồ đạc.

Vừa hay cậu cũng muốn tìm Thiệu Nhạc hỏi rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, cớ sao anh đi xem mắt mà lại lừa cậu đi dùng cơm cùng bạn bè, anh biết cậu ghét nhất là bị người khác lừa, vậy sẽ khiến cậu nhớ tới chuyện bị đá liên tục hai lần vì rất ngốc!

Vị Phồn mang theo vali đi ra ga ra lấy xe, nổi giận đùng đùng rời khỏi Thiệu gia.

Vị Phồn nhớ rõ nhà hàng cao cấp kia kêu là Pháp Lam Ti, đầu bếp là mời từ Pháp qua, đạt được ba sao của nhà hàng Michelin, mọi thứ ở đó nổi tiếng mắc tiền, người bình thường nếu không hẹn trước nửa năm, khó mà vào được đó.

Cậu lái xe như bão táp xuống chân núi, thẳng hướng Pháp Lam Ti, lúc xe cậu dừng ở góc đường đối diện, thì vừa hay thấy A Nghĩa tài xế của Thiệu gia lái chiếc Cadillac từ từ tới trước cửa nhà hàng.

Thiệu Nhạc xuống xe, dáng dấp mặc âu phục thoạt nhìn cao lớn đĩnh đạc.

Hôm nay anh không mang theo gậy, đi đường gần như cùng người bình thường không khác nhau mấy, chỉ có cậu người thời gian dài quan sát hai chân anh, mới biết nửa người dưới của anh trọng tâm không vững, lúc bước đi thiên hướng sẽ hơi nghiêng sang phải.

Sau khi Thiệu Nhạc đi vào Pháp Lam Ti, Vị Phồn cũng theo xuống xe, cậu phải tìm Thiệu Nhạc trước hỏi rõ mới được.

Nhưng lúc Vị Phồn đi tới cửa, đã bị hai phục vụ tươi cười đi qua, thái độ hữu lễ cúi đầu hỏi: “Xin hỏi tên ngài hẹn trước là?”

“Tôi không có hẹn trước.” Sắc mặt Vị Phồn không tốt lắm, cậu chỉ muốn đi vào tìm Thiệu Nhạc.

“Thật xin lỗi, vì hiện giờ đã không còn chỗ ngồi, nên nếu ngài không có hẹn trước, có thể mời ngài lần sau hãy gọi điện tới hẹn trước hay không? Thật vô cùng xin lỗi, quý khách!” Phục vụ mỉm cười nói.

Vị Phồn giờ phút này lửa giận ngập trời, nhưng nhìn tới gương mặt tươi cười đón tiếp của phục vụ, một bụng lửa cũng không biết phát thế nào. Cậu đi cũng không được, vào cũng không xong, liền cùng hai phục vụ đôi co ở cửa, phục vụ thấy cậu không có ý bỏ đi, biểu tình đều hơi xấu hổ.

Một chiếc xe cao cấp dừng lại trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc bộ đầm màu xám từ trong xe bước xuống.

“A Phiền, cậu ở đây làm gì!”

Đột nhiên có người gọi, Vị Phồn quay đầu lại, phát hiện đúng là Quách Mộ Ải bác sĩ của Thiệu Nhạc.

Mộ Ải đi lại, nhìn cách ăn mặc chu đáo của cô có phần lãnh diễm, cô nhìn nhìn phục vụ đứng chặn trước cửa, tức thì hỏi: “Cậu muốn vào ăn gì không?”

“Không hẹn trước, không có chỗ.” Vị Phồn nói.

“Chúng ta cùng vào, tôi hẹn lúc sáu giờ.” Mộ Ải đi qua nói với phục vụ.

“Mời cô Quách.” Đám phục vụ mỉm cười, lập tức dẫn đường dắt họ vào trong.

“Nhà hàng này đồ ăn ngon lắm.” Mộ Ải vừa đi vừa nói. “Chút nữa cậu nhất định phải ăn bồ câu nướng, món đó ăn ngon bạo.” Mộ Ải nói chuyện không ưa vờ vịt, phong thái khí chất tiểu thư khuê các linh tinh gì đó, với cô mà nói không quan trọng.

“Nhưng cô tới một mình sao?” Vị Phồn cảm thấy đúng là gặp được cứu tinh, cư nhiên tình cờ như vậy được Mộ Ải dẫn mình vào.

“Không phải.” Mộ Ải nói: “Hôm nay bị ba ba bắt tới xem mắt, đùn đẩy không được, hết cách.”

Nghe được hai chữ xem mắt này, Vị Phồn nhất thời vẫn chưa lĩnh hội được, nhưng tới lúc phục vụ dẫn họ tới trước bàn ăn, có một thân ảnh quen thuộc ngẩng đầu lên nhìn họ, tình huống trở nên có phần không khống chế được.

“Là cô!” Thiệu Nhạc nhìn thấy đối tượng xem mắt tới trễ hơn anh, hơi kinh ngạc. Anh lúc này mới phát hiện bác sĩ trị liệu của anh họ Quách, viện trưởng bệnh viện anh phải tới tiến hành trị liệu cũng họ Quách, tất cả mọi việc hóa ra đều do Lục Kì chu đáo sắp đặt, hết thảy không phải trùng hợp.

“Là tôi.” Mộ Ải nói. Lúc cô nghe ba mình nói chuyện xem mắt với Thiệu Nhạc vốn chẳng định đến, nhưng vừa nghe nơi hẹn là Pháp Lam Ti, liền bại trận trước ẩm thực Pháp.

Thiệu Nhạc lại liếc mắt nhìn qua Vị Phồn, phát giác sắc mặt Vị Phồn không được tốt lắm, hai người nhìn nhau vài lần, Thiệu Nhạc mới nói: “Ngồi vào bàn trước đi!”

Sau khi Mộ Ải cùng Thiệu Nhạc gọi thức ăn xong, Vị Phồn vẫn luôn im lặng.

Thiệu Nhạc cảm thấy tình hình có chút không ổn, trước nay hỉ nộ ái ố của Vị Phồn luôn dễ dàng hiện rõ trên mặt, mà giờ phút này Vị Phồn vẻ mặt tức giận mang theo chút nghi hoặc cùng khó hiểu, điều này khiến Thiệu Nhạc cũng rất khó mở miệng giải thích. Dù sao anh vì không muốn để Vị Phồn biết bản thân đến xem mắt, mới nói dối cậu. Mà anh nghĩ rằng Vị Phồn hẳn không biết chuyện hôm nay, anh không biết Vị Phồn cớ sao lại xuất hiện ở đây.

Thức ăn được bưng lên từng dĩa từng dĩa, Mộ Ải mặc kệ hai người bên cạnh đang trừng mắt đến mức không khí sắp phát hỏa, chỉ lo ăn.

Thiệu Nhạc suy tư nên giải thích thế nào với Vị Phồn, khó có thể mở miệng.

“Tôi từng nói với anh, tôi ghét nhất bị người khác lừa chưa?” Vị Phồn mở miệng trước.

“Chưa.” Thiệu Nhạc trả lời.

“Vậy hiện tại tôi nói.” Cậu lạnh lùng nhìn Thiệu Nhạc, kiềm nén lửa giận trong lòng thấp giọng nói: “Tôi đời này hận nhất chính là bị người khác lừa, trước đây một người ra ngoài ăn vụng xem tôi như kẻ ngốc không hay biết gì, lại thêm một người cầm tiền của tôi biến mất tăm. Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ không giống như họ, ai ngờ anh còn lợi hại hơn, đính hôn với người khác. Kế tiếp có phải kết hôn mời khách cũng không cần phải nói, đem tôi gạt qua một bên hay không?”

Vị Phồn thật sự phát hỏa, vừa rồi bị Lục Kì gọt một trận đã làm cậu tức giận không tiêu, chạy tới tìm Thiệu Nhạc lại phát giác anh lừa cậu cùng bác sĩ của anh làm chuyện mờ ám, chuyện thối nát như vậy, người không có đầu óc mới có thể chịu nổi.

“Anh không muốn em suy nghĩ lung tung, mới không nói cho em việc này.” Thiệu Nhạc bị Vị Phồn rống như vậy, sắc mặt cũng hơi xám ngoét. Anh giận chính là hóa ra Vị Phồn nhìn anh như vậy, không tín nhiệm anh chút nào. Anh chỉ là không muốn chuyện này trở nên phức tạp mới không nói ra, nhưng lại làm Vị Phồn hiểu lầm càng sâu.

“Tôi không suy nghĩ lung tung.” Vị Phồn từ trong túi quần lấy ra tờ chi phiếu Lục Kì ghi cho cậu, ném lên đĩa món nguội của Thiệu Nhạc.

Nước sốt đậm đà của món nguội dính ướt tờ chi phiếu, nhưng vẫn nhìn thấy được số tiền một trăm vạn cùng tên họ của người ký. Đó là do Lục Kì ghi.

“Đây là chuyện gì?” Thiệu Nhạc lập tức hỏi.

“Mẹ anh nói, ý bà chính là ý anh, bà ta muốn tôi đi, cũng chính là anh muốn tôi đi, đây chắc là phí bịt miệng.” Vị Phồn lạnh lùng nói.

Mộ Ải vừa ăn vừa nghĩ. A Phiền cùng Thiệu Nhạc không phải anh em sao? Mẹ nó làm gì phải cho phí bịt miệng?

“Tôi chưa từng nói vậy.” Mặt Thiệu Nhạc ngày càng khó coi.

“Lần này tôi thật sự nhịn anh đủ rồi.” Vị Phồn giọng điệu lạnh nhạt chỉ còn lại cơn giận sôi gan. “Trong lòng nghĩ gì không ai biết, chướng muốn chết, lại còn không nói thật, mỗi lần vừa ôm anh thì anh toàn thân cứng nhắc, nếu không thoải mái thì nói đi, tôi thà tình nguyện ngủ một mình cũng không muốn chọc người khác chê bai. Anh muốn kết hôn phải không, vậy tôi sẽ giúp anh toại nguyện, ngay bây giờ, chúng ta chia tay, về sau đường ai nấy đi đừng tìm nhau nữa.”

Thiệu Nhạc mặt như vặn xoắn, vì tức giận mà trở nên dữ tợn.

Anh nào có thể nói rõ ra miệng mình chính là bị Vị Phồn ôm từ phía sau, liền vì chịu không được xúc cảm giữa da thịt với nhau mà cương, Vị Phồn một chút cũng không hiểu được anh muốn cậu nhiều lắm, muốn đến đau vô cùng, nhưng Vị Phồn từng nói qua không thích cùng anh làm tình, nên anh mới khổ sở nhẫn nhịn.

Vị Phồn cảm thấy bản thân đang ở tình trạng lửa dâng lên đỉnh đầu, nghĩ tới Thiệu Nhạc có đôi khi còn thừa dịp cậu ngủ say rời khỏi lòng cậu, thì liền chịu không nỗi. Nếu cứ nói tiếp nữa, khẳng định sẽ chỉ khiến mọi việc càng thêm trầm trọng, cậu tiện tay cầm lấy ly rượu, uống sạch rượu vang đỏ bên trong, đứng lên đi ra ngoài, không muốn tiếp tục đối mặt với Thiệu Nhạc.

“Không đuổi theo sao?” Mộ Ải vừa ăn xà lách vừa hỏi.

Thiệu Nhạc không trả lời. Vị Phồn tự mình rời đi là vì muốn hạ nhiệt quan hệ giữa hai người, anh biết, nên cũng chịu đựng không đuổi theo.

“Có lẽ cậu ấy về nhà chờ anh đó. Bằng không chúng ta ăn nhanh lên xong chạy lẹ về, bạn trai tôi cũng đang ở nhà chờ tôi.” Mộ Ải tăng tốc độ động tác tay. Cô – từ nhỏ đã ăn cơm Tây chính thống ăn tới lớn – linh hoạt sử dụng dao nĩa, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vừa mau lẹ vừa tao nhã.

Nhưng mà, Thiệu Nhạc lại không xác định chút nữa phải làm sao tìm Vị Phồn. Vị Phồn tính tình kiên quyết, nếu dám đi khỏi Thiệu gia, thì sẽ không về. Rời khỏi Thiệu gia, anh phải tới đâu mới tìm được cậu đây?

Vị Phồn tức điên người đi ra Pháp Lam Ti, quay đầu lại liếc nhìn nhà hàng cao cấp này một phát, nhận thấy Thiệu Nhạc không theo ra. Cậu dừng lại nửa giây, lửa giận vừa nãy vốn còn đầy ngập, giờ lại dần dần tan biến, phát cáu xong rồi, đầu cũng dần dần nguội lại.

Lần này luôn bị Lục Kì điều khiển, khiến cậu một bụng hỏa. Hơn nữa từ lần uống rượu say hồ hồ đồ đồ lật thuyền trở về sau, Thiệu Nhạc chưa từng chạm qua cậu, đến dùng tay phát tiết thậm chí hôn sâu cũng không có, cậu chạy qua ôm Thiệu Nhạc còn làm Thiệu Nhạc toàn thân cứng nhắc ngủ không ngon, hết thảy những điều này khiến cậu cảm giác Thiệu Nhạc giống như không yêu cậu, mình lại sắp thành một người không ai muốn.

Hơn nữa Lục Kì muốn cậu đi, cậu chạy tới tìm Thiệu Nhạc hỏi rõ ràng, lại để cậu phát hiện Thiệu Nhạc lừa cậu cùng bạn bè dùng cơm, kỳ thật là tới xem mắt.

Thiệu Nhạc ăn mặc bảnh bao như vậy cũng là vì để cho cô gái kia tán thưởng, đụng phải cảnh này dù cho cậu muốn bình tĩnh, cũng bình tĩnh không được.

Đứng ở đầu phố vài phút, hút một điếu thuốc.

Sau khi Vị Phồn hết giận, mới nghĩ lại hình như hồi nãy mình đã nói những lời rất thậm tệ, đặc biệt còn hướng Thiệu Nhạc đòi chia tay. Cậu quanh quẩn ngoài cửa một lúc muốn chạy vào lại, nhưng đến cùng vẫn không thể hạ mình.

Đi qua đường lấy xe, Vị Phồn đầu óc trống rỗng. Vạn nhất chia tay thật, người luyến tiếc nhất hẳn là mình đi...... Cậu vất vả biết bao mới quen được việc ôm gối lớn Thiệu Nhạc, sau khi chia tay nhất định sẽ hoài niệm thê thảm......

Cuối cùng cậu thoáng nhìn qua bản thảo trên ghế cạnh ghế tài xế, cầm túi giấy lên rút ra mấy tờ xem. Những thứ này đều do có Thiệu Nhạc bên cạnh, mới thuận lợi ra đời. Mỗi ngày trôi qua cậu vẽ nên vô số đường nét đan xen nhau trên bản vẽ, bên trong bao hàm tình cảm ngày đó của cậu đối với Thiệu Nhạc, cùng quyến luyến của cậu đối với Thiệu Nhạc.

Khởi động xe, Vị Phồn đặt nó về chỗ cũ. Có lẽ cả hai cần thời gian bình tĩnh lại cũng tốt, hai người nên ngẫm lại xem có thích hợp với đối phương hay không, dù sao hai người họ đâu cùng một dạng, chỉ là trong mấy ngày qua vô ý yêu đối phương thôi. Hai người chỉ muốn sở hữu đối phương giữ đối phương lại, cứ tiếp tục thế này quả thật đau khổ.

Vị Phồn trước lái xe về nhà trẻ trả lại cho Đại Hùng, rồi đi thêm chặng đường hai mươi phút nữa tới chỗ xuất bản gần đây giao bản thảo.

Vị Phồn đi tới một tòa nhà hỗn hợp thương mại và dân cư, đăng ký khách viếng thăm, rồi bảo vệ liền dẫn Vị Phồn lên lầu.

Vào lúc Vị Phồn nhìn thấy biên tập của cậu thì giật mình.

Rõ ràng một cô gái mới hai mươi mấy tuổi lại lộ ra đôi mắt thâm quầng nặng, tóc thì dùng kẹp tùy tiện kẹp lên, sợi tóc tán loạn, trên người mặc quần áo không biết nhiêu ngày chưa thay, nhiều nếp nhăn, tay còn đang ghim kim truyền nước biển, bịch nước biển thì treo trên cửa sổ cạnh bên.

Trên bàn để một đống đồ uống giúp nâng cao tinh thần đã trống rỗng, xem ra đồ uống này là trà.

Trong nhà xuất bản đã loạn thành một nùi, các tờ bản thảo văn kiện bay đầy trời, đằng này một đống tài liệu chưa chỉnh sửa, đằng kia một đống sách chờ gởi cho họa sĩ. Bốn bàn giờ chỉ còn một biên tập văn một biên tập mĩ, tình trạng hai người cũng không khác nhau mấy, dáng vẻ mệt sắp chết.

“Sao chỉ còn lại hai người?” Vị Phồn đặt bản thảo lên bàn biên tập.

“Hai người khác bị ông chủ dẫn theo xuất ngoại rồi, bàn bạc bản quyền sách nhi đồng nước ngoài.” Biên tập uể oải nói.

“Bản thảo của tôi vẽ xong rồi, cô cứ từ từ xem, tôi đi trước!” Vị Phồn nói.

“Đợi đã!” Biên tập văn đang quét mắt lướt qua bản thảo đột nhiên giữ chặt cậu, đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu. “A Phồn, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao, bỏ lại chúng tôi hai cô gái yếu đuối mà đi? Anh không phát hiện chúng tôi đang mệt chết khiếp, một người thì truyền nước biển một người mỗi ngày uống bull, bị rượt tới sắp không xong rồi sao?”

“Anh giao bản thảo rồi, vậy sắp tới sẽ rất ung dung, không làm gì cả!” Biên tập hỏi.

“Đúng vậy!” Vị Phồn trả lời rõ ràng.

“Vậy ở lại đây giúp đỡ đi được không?” Biên tập đột nhiên hai mắt lấp lánh nước mắt, đáng thương nhìn cậu. “Chúng tôi mệt sắp chết rồi, thấy A Phồn anh nhẫn tâm thế sao một mình đi chơi, bỏ mặc chúng tôi ở đây chết dần chết mòn.”

“...... Tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn làm......” Vị Phồn chậm rãi di chuyển về phía cửa, nhưng biên tập văn lại níu kéo quần áo cậu, làm cậu di chuyển khó khăn.

“Sẽ chết, thật sự sẽ chết. Chúng tôi giờ chỉ trông vào Bull cùng truyền nước biển còn có ý chí để chống đỡ, đều là do người giao bản thảo chậm trễ, trễ lắm mới gởi bản thảo cho chúng tôi, hại chúng tôi bị dí tới chết đi sống lại.” Biên tập níu kéo Vị Phồn, toàn thân vô lực mềm nhũn đi.

“...... Nhưng tôi ở lại cũng đâu giúp được gì......” Vị Phồn nhìn thấy họ hai cô gái đáng thương như vậy, liền mềm lòng.

“Tuyệt đối giúp được.” Hai biên tập trăm miệng một lời nói.

Buổi tối lúc Thiệu Nhạc về nhà, Lục Kì đang ngồi trên sô pha xem báo, nhìn thấy bộ dạng Lục Kì giống như mọi chuyện không liên quan tới mình, Thiệu Nhạc cảm thấy hơi tức giận. Anh không nói nửa lời, lên lầu hai tắm rửa thay quần áo thường ngày, không muốn nói chuyện với Lục Kì.

Tối nay anh không hề buồn ngủ, mở to mắt ở trên giường đợi Vị Phồn đợi cho tới hừng đông. Nhưng Vị Phồn thật sự không quay về.

Anh kiềm nén sợ hãi đang chậm rãi sinh sôi trong lòng, trời vừa sáng liền ra ngoài tìm cậu, Vị Phồn cũng không quay về căn phòng trọ của cậu. Lo lắng nếu mình quay về Thiệu gia có thể sẽ lướt ngang qua Vị Phồn, ôm tâm tình như vậy, anh ở ngoài phòng trọ của Vị Phồn đợi cậu suốt ba ngày.

Đêm ngày thứ ba anh rốt cục từ bỏ, nếu Vị Phồn có ý muốn tránh anh, vậy anh cũng không dễ gì tìm được cậu.

Mệt mỏi không chịu nỗi về đến nhà, nằm trên giường, Thiệu Nhạc hốc mắt sâu hoắm nhưng không cách nào vào mộng được. Trong tay anh nắm tờ chi phiếu Vị Phồn ném cho anh, tựa như chỉ cần nghiêng người thì vẫn có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể lúc Vị Phồn ôm anh, nhưng giờ hai người trên giường chỉ còn lại mỗi mình anh, Vị Phồn đã đi rồi.

Thiệu Nhạc chờ đợi Vị Phồn quay về, cảm thấy dù cậu có đi, đại khái cũng chỉ là sinh chút hờn dỗi nho nhỏ, sau đó sẽ lại xuất hiện. Anh chống gậy đi tới trước cửa phòng Vị Phồn, mở ra, lúc này mới hoảng loạn phát hiện chì vẽ giấy vẽ vốn đặt trên bàn đã sớm mất rồi, quần áo trong tủ đã bị mang đi hết.

Thiệu Nhạc ngồi xuống giường Vị Phồn, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu muốn để bản thân bình tĩnh lại. Nhưng mà bất luận nỗ lực bình tĩnh thế nào, nội tâm sợ hãi lại ngày càng trở nên mãnh liệt.

Cậu đi thật rồi, cậu sẽ không quay về. Hết thảy đều giống như dự cảm ngày đó của anh ở nhà hàng, anh sẽ tìm không được cậu, mất đi cậu.

Cảm xúc tích lũy mấy ngày nay rốt cục khống chế không được tựa như nước tràn đê, Thiệu Nhạc tức giận đứng lên, dùng sức ném gậy vào vách tường, hung hãn đá bàn một cước. Gạt chiếc đèn bàn bảo vệ mắt cố ý mua cho Vị Phồn xuống đất, biến phòng thành một bãi hoang tàn.

Anh bắt đầu hối hận, vì sao ngày đó anh không đuổi theo ra, như vậy Vị Phồn cũng sẽ không biến mắt khỏi tầm mắt anh như vậy.

Thiệu Nhạc đi ra khỏi phòng Vị Phồn, đi tới trước cửa phòng Lục Kì, siết chặt nắm tay dùng sức đập lên cửa.

Lục Kì ở trong phòng bị tiếng đập cửa đánh thức, bà xuống giường khoác áo choàng ngủ vào lập tức đi ra mở cửa. Lúc bà phát hiện người ngoài cửa đúng là Thiệu Nhạc, có vẻ hơi ngoài ý muốn vả lại còn không thông cảm.

“Anh có biết giờ là mấy giờ không?” Lục Kì nói.

“Bà có biết tại sao lâu nay tôi đối với hành vi tự tung tự tác của bà đều dùng thái độ dễ dàng tha thứ hay không?” Nắm tay của Thiệu Nhạc siết càng chặt, sắc mặt tái mét.

Lục Kì vốn vẻ mặt không vui oán giận, lúc này cũng cảm thấy hơi kỳ quái, vội thu liễm thái độ của mình. “Tôi không rõ anh đang nói gì.”

“Sau khi về nhà lại, bà vẫn như trước kiểm soát tất cả hành động của tôi, bất luận là đến công ty đi làm hay sắp xếp xem mắt. Tôi tôn trọng bà là mẹ của Hoan Hoan và Tiểu Hỉ, tôn trọng bà là vợ của cha tôi, nên không có ý kiến với những điều này.” Thiệu Nhạc hiếm khi nói nhiều như vậy.

“Tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho anh.” Lục Kì cho rằng bản thân đã sắp xếp tất cả mọi việc trong nhà rất ổn thỏa.

Lục Kì biết Thiệu Nhạc chỉ là vì Vị Phồn. “Vì cậu ta lỗ mãng, không trưởng thành lại không kiên định, anh cho rằng hai người các anh phù hợp sao? Tôi chỉ dùng một kế xem mắt và một trăm vạn thì tống cổ được cậu ta đi rồi, giữa hai người cơ bản không vượt qua nỗi một thử thách, còn có gì đáng lưu luyến?” Lục Kì hừ một tiếng.

“Vào lúc nào bà biết chuyện giữa chúng tôi?” Thiệu Nhạc kiềm chế cơn giận, hỏi.

“Sau khi quay về Thiệu gia.”

“Bà hiểu tính cách của tôi. Bà chắc phải biết tôi thật lòng với em ấy.”

“Nếu thực sự thích anh, cậu ta sẽ không đi. Nếu không thích, thì sẽ giống như những gì anh thấy đấy, cầm trong tay một trăm vạn ngoảnh mặt bỏ đi.”

“Em ấy không lấy một trăm vạn, nhưng đã bỏ đi rồi! Bà không hề hiểu em ấy chút nào, em ấy không phải hạng người như bà nghĩ.” Thiệu Nhạc không thể nhịn nữa ném tờ chi phiếu đã bị anh vò nát vào người Lục Kì.

“Anh làm gì vậy.” Lục Kì hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Thiệu Nhạc lại đối xử với bà không phép tắc như vậy.

“Tôi đã dễ dàng tha thứ cho bà quá nhiều rồi, tại sao bà lại phải hết lần này tới lần khác giẫm lên điểm mấu chốt của tôi. Vị Phồn không giống như những người khác, tôi coi trọng em ấy hơn hết thảy, em ấy không phải quân cờ của bà, đừng đem những thủ đoạn thương trường của bà áp dụng lên em ấy.”

“Thì đã sao?” Lục Kì nói như chuyện chả liên quan gì mình: “Không cần một trăm vạn còn thở hổn hển rời khỏi đây, không phải đã chứng minh cậu ta rất để ý tới anh. Anh lại đi tìm cậu ta về không phải được rồi sao.”

Thiệu Nhạc không còn gì để nói. Anh không thể tin nỗi Lục Kì cư nhiên vì lí do buồn cười như vậy, bày ra thế cục ngày nay.

Chứng kiến Thiệu Nhạc vì mất đi một người mà khổ sở thành như vậy, trong lòng Lục Kì cũng hơi ngạc nhiên, bà hơi ngập ngừng rồi nói: “Nếu cậu ta không về, cùng lắm thì tìm một người khác.”

Lục Kì kích động đến Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc khó có thể tiếp tục kiềm chế mà gầm nhẹ với nàng: “Vì sao bà vẫn không hiểu được!”

“Tôi không hiểu gì?” Lục Kì trước nay luôn nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, không có gì không hiểu.

Thiệu Nhạc căm tức nhìn Lục Kì, tiếng nói nghẹn ngào lộ rõ kiên quyết tuyệt không nhượng bộ: “Tôi yêu em ấy, cũng giống như bà yêu cha tôi. Địa vị của cha trong lòng bà không thể thay thế, em ấy cũng không thể.”

Lục Kì nhìn chằm chằm Thiệu Nhạc, đối diện ánh mắt của Thiệu Nhạc bà tuyệt đối không sợ hãi. Thiệu Nhạc có thể nói ra như vậy, chứng tỏ Thiệu Nhạc thật sự rất thích người kia, có lẽ bà đã tính sót rồi, không dự đoán được nếu Vị Phồn bỏ đi, người tổn thương sâu sắc nhất lại chính là Thiệu Nhạc.

Quản gia vẫn luôn núp sau cửa nghe lén, quan sát bầu không khí nóng nảy trong phòng của Thiệu Nhạc. Ngay cả ông cũng không dự đoán được cậu chủ lần này lại phát cáu nhiều đến vậy, vì người ngoài mà quát tháo bà chủ.

“Hiện giờ, phiền bà rời khỏi đây, tôi không bao giờ muốn gặp lại bà nữa.” Thiệu Nhạc nói.

Quản gia vội vàng đi vào giảng hòa, gấp gáp bồi cười nói: “Cậu chủ, kỳ thật bà chủ cũng là xuất phát từ lòng hảo tâm, bà chỉ là muốn giúp tình cảm của hai người thêm chắc chắn......”

“Tôi cũng không muốn gặp ông.” Thiệu Nhạc cúi đầu, nắm tay siết chặt.

“Cậu chủ......” Quản gia vẻ mặt như khóc tang.
Bình Luận (0)
Comment