Đợi một lúc rất lâu vẫn không thấy người quay lại phòng.
Cố Gia Vận có chút sốt ruột, không lẽ cô ấy không chuẩn bị gì trực tiếp rời khỏi biệt thự rồi sao.
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định không nằm giả chết nữa mà đi ra cửa thăm dò lại.
"Cạch."
Cửa phòng vừa mở, hai cặp mặt liền chạm nhau.
Lục Mạn Nhu vẫn còn bộ dạng như lúc nảy không hề thay đổi, còn Cố Gia Vận thì trên người chỉ có mặc mỗi cái quần nhỏ.
"Mặc đồ vào cho tôi!" cô trợn mắt nhìn xuống phía dưới sau đó đóng cửa thật nhanh.
Cố Gia Vận cũng nhìn lại liền hai má hồng hồng cuống quýt đi thay đồ.
[...]
Tại bàn dùng cơm mỗi người ngồi một bên.
Lục Mạn Nhu dùng nĩa ghim vào miếng sườn có chút mạnh bạo, làm người đối diện cô hơi sựng lại.
Nhìn người không vừa mắt quả thật nuốt không trôi mà.
Bỏ dao nĩa xuống, dùng khăn lau miệng xong liền nghiêm túc nói:
"Tôi đã chuẩn bị tiền bồi thường, kể từ hôm nay cậu có thể dọn đi được rồi." Không hề nhắc đến chuyện đêm qua.
Cố Gia Vận nghe xong mặc dù trong bụng rất tức giận, nhưng lúc này không phải lúc giằng co.
Tối qua là cậu để cảm xúc chi phối đã hành động quá lỗ m ãng, khiến sự việc đi hơi xa.
"Chuyện tối qua là tôi..."
"Đừng nhắc!" Lục Mạn Nhu có chút lớn tiếng.
"Tôi không muốn nghe." Cô thật sự không muốn nhớ đến mình đã van xin tên này bao nhiêu lần.
Cậu ta đêm qua rất quá đáng như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy.
Cô cảm nhận tên này tính tình chiếm hữu cao.
Người như vậy sẽ không thích làm cừu non bên cạnh cô đâu, chưa gì đã thấy muốn tạo phản rồi.
Cố Gia Vận liền xụ mặt, đôi mắt to tròn của cậu liền hiện lên ánh nước, trong vừa ngây thơ lại tràn ngập mị hoặc.
Muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Lục Mạn Nhu lỡ nhìn trúng một cái tim liền bị lỡ một nhịp.
"Cậu..!!" là muốn dùng nước mắt để xin tha thứ à, lần đầu cô được trải nghiệm đấy.
Đàn ông cũng dùng chiêu này à.
"Tôi thật sự biết lỗi, là do hôm qua lúc đến đón cô, bạn của cô nói với tôi là cô..
cô thích..
kiểu..." lời nói không trọn vẹn, vừa nói vừa rụt rè, đúng là muốn gây hiểu lầm cho người nghe.
Lục Mạn Nhu không phải người dễ tin, nhưng nghe xong thì chợt nhớ ra.
Đúng là tối qua cô đâu có ý muốn về đây, cô ở bên Hải Niệm cùng cô ấy uống rượu mà, tại sao lúc tỉnh lại thấy đang cùng tên nhóc này lăn giường.
Nhớ lại toàn bộ quá trình, quả thật cô bị cô bạn mình chơi xỏ rồi.
"Hải...!! Niệm....!!" Phải mắng cho con nhỏ đó một trận ra trò, sau đó không thèm quan tâm nó một thời gian mới hả giận.
Hải Niệm mà biết mình lại bị một thằng nhóc đổ hết tội cho chắc không biết sẽ như thế nào.
Cố Gia Vận thấy bước đầu thuận lợi rồi, có chút mừng thầm trong lòng.
Ai ngờ vẫn nghe Lục Mạn Nhu nói tiếp:
"Tinh Đằng này, dù như thế nào, tôi với cậu vẫn không hợp nhau nên cậu vẫn phải dọn đi thì hơn.
Còn về phần tiền bồi thường cậu yên tâm, tôi sẽ thêm vào đó một con số làm cậu hài lòng."
Cậu cúi gầm mặt xuống nói trong lòng: "Thứ làm tôi hài lòng chỉ có cô!" sự cố chấp ẩn trong đôi mắt ngây thơ không nhìn thấy rõ.
Lục Mạn Nhu đứng lên định đi về phòng thay trang phục, thì Cố Gia Vận cũng đẩy ghế đi theo kéo cô lại ôm vào trong lòng.
"Cậu làm gì thế! Buông ra!"
Cố Gia Vận buông nhẹ, nhưng vẫn giữ hai tay cô mà nói:
"Tôi có thể trở thành mẫu người em thích, em có thể đừng đuổi tôi đi được không? Em đã hứa là chịu trách nhiệm mà! Với lại...!Với lại thời gian của tôi...."
Sau đó cậu đột nhiên ngất xĩu.
Lục Mạn Nhu trong tình huống này có chút hoảng, một người đang bình thường, nói có mấy câu lại bị làm sao thế?
"Tỉnh..!! Tinh Đằng! Cậu không sao chứ?"
Cố Gia Vận hé mắt ra, mấp máy môi, hơi thở có chút dồn dập.
"Gọi..!! Gọi số này giúp tôi, đưa tôi đến bệnh viện A."
Sau đó thì ngất vào lòng Lục Mạn Nhu.
Miệng còn hơi nhếch lên.
Chiêu cuối này mà không được nữa thì cậu đành bó tay.
[...]
Phòng vip bệnh viện A thành phố.
"Bác sĩ! cậu ấy rốt cuộc là bị bệnh gì?"
Bác sĩ nhìn cô một lúc vẫn không lên tiếng.
Lục Mạn Nhu lúc này không để ý đến sự kỳ lạ và đánh giá về cô của ông ta.
Cô chỉ muốn biết tiểu bạch kiểm nhà cô bị gì mà thôi.
"Cô là gì của cậu ấy?" Bác sĩ hỏi với giọng điệu có chút giống trưởng bối nói chuyện với nàng dâu nhỏ.
"Tôi..!" Cô nhìn Cố Gia Vận đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, nhớ lại những lời cầu xin lúc nãy của cậu ta.
Đột nhiên cảm thấy mình vô cùng tội lỗi.
"Tôi là bạn gái của bệnh nhân!"
Người nằm trên giường bệnh mắt liền giật giật mấy cái.
Bác sĩ nghe xong liền cầm bệnh án ông đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô.
"Cô xem sẽ hiểu."
Ông là Trương Gia Bân viện trưởng nơi này, cũng là bác sĩ tư thân kiêm bạn thân của ông nội Cố.
Cách đây vài giờ, cậu nhóc này đã gọi đến năng nĩ ông giúp cậu ta làm một bệnh án giả.
Ông đã nhất quyết không chịu phối hợp.
Tên nhóc họ Cố lại nói đây là việc dính dáng đến hạnh phúc cả đời cậu ta.
Thấy việc này chỉ có cho một người xem, sau đó lấy lại ngay, cũng sẽ không phải ảnh hưởng to tác lắm nên ông miễn cưỡng giúp, cũng muốn xem tiên nữ nơi nào xuất hiện lại làm Cố thiếu gia nồi tiếng cứng đầu phải dụng tâm như vậy.
Giờ thì hiểu rồi, dùng khổ nhục kế lừa gạt con gái nhà lành.
Thật là ông nào cháu nấy mà, làm việc không nghĩ đến hậu quả.
Thấy cô gái đọc bệnh án mày nhíu chặt, ông chỉ lắc đầu.
Trước khi rời khỏi phòng còn không quên thu lại bệnh án..