Lục Mạn Nhu từ lúc trên núi về lại ngủ có hơi sớm.
Cô thật sự dạo này quá thèm ngủ.
Cố Gia Vận hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó cậu đi ra ngoài gọi điện cho Tư Nhuệ.
Một quán nhậu ven đường cách khách sạn không xa lắm.
"Cậu không uống vài ly à?" Tư Nhuệ hỏi.
"Không uống được, Nhu Nhu thời điểm này nhại cảm với nhiều mùi." Cậu thật ra cũng cực nhại cảm với mùi.
Tư Nhuệ liền hiểu không ép.
Anh ta uống mấy hớp rượu nóng, gắp mấy miếng thức ăn vừa nướng chín bỏ vào mồm.
"Tìm tôi là vì chuyện chiếc hộp kia."
Cố Gia Vận không nói vòng vo liền gật đầu.
"Tốn bao nhiêu tiền, cần bao nhiêu người, chỉ cần anh nói con số ra, tôi liền điều động cho anh, bằng mọi cách tôi muốn tìm lại nó."
Tư Nhuệ đập bàn cười ha hả: "Đúng là người làm con bé đó to bụng cũng không phải dạng tầm thường."
Cố Gia Vận: "..." Còn cách khen nào khác hay hơn không.
Tư Nhuệ nhìn cậu mà nói: "Cái tên bịt kín hôm trong phòng đấu giá ngọc là cậu có đúng không? Tên lắm tiền nhưng không biết gì về ngọc cứ thích gây chuyện với tôi." Anh ta bảo đảm cùng một người.
Hôm đó anh để ý duy nhất có tên đó, ánh mắt người đó nhìn anh tràn đầy mùi giấm chua.
Cậu đương nhiên không phủ nhận làm gì:
"Anh nhận ra bằng cách nào?" Cậu là đã bịt kín nhất có thể.
Tư Nhuệ nhích lại gần chỉ vào đôi mắt người đối diện:
"Tôi đứng rất gần, nhìn xuyên qua lớp kính đen, đôi mắt này của cậu còn đẹp hơn mấy cô gái vùng chúng tôi."
Cố Gia Vận chớp chớp mắt mình: "Mạn Nhu có nghi ngờ gì không?"
Anh chàng kia nghe xong liền nhún vai: "Cậu là che giấu thân phân với con nhỏ ư? Hôm đó cô ấy chỉ một lòng tìm ngọc quý đâu có thời gian để ý người khác như tôi, chắc không nhận ra được.
Mà tại sao cậu lại che giấu chứ?"
Cố Gia Vận thở dài kể cho anh ta nghe một cậu chuyện.
"Cô ấy với mấy người bạn cá cược thua, hình phạt phải bao nuôi một tiểu bạch kiểm.
Tôi thay thế bạn tôi đến làm trai bao."
Kể đến đâu Tư Nhuệ cười bò đến đó, có đoạn còn phun cả rượu ra bàn.
"Trời ạ, tôi hết lời với cậu luôn đấy chàng trai.
Có đại thiếu gia tập đoàn lớn nào lại đi làm trai bao.
Thân phận cậu tôi cũng đoán ra được đôi chút, vì khi cậu đi đến đâu cũng có cỡ mười tên theo sau bảo vệ."
Tự Nhuệ vừa nói vừa liếc mắt một vòng xung quanh.
Hắn là dân vùng biên giới, tai mắt không nói tới chỉ nói về kỹ năng sinh tồn ở những nơi nguy hiểm khả năng quan sát là thứ thiết yếu nhất.
"Anh biết chiếc hộp ở đâu đúng không?"
Cố Gia Vận lúc này mới vào để chính, nảy giờ bọn họ là tâm sự cho hiểu đối phương hơn, để tin tưởng và hợp tác lần này.
"Hay nha...Tên nhóc như cậu không nên dùng vẻ ngoài để đánh giá thực lực." Bên ngoài như thiếu niên ngọt ngào bên trong lại có khả năng nuốt chửng bạn lúc nào không hay đấy.
"Quá khen.
Anh vào đề chính đi.
Tên nào đang giữ nó."
Tư Nhuệ trầm mặt: "Một vị lão đại trên núi, tiền thân bọn họ là lục lâm thảo khấu sau này bọn họ tự lập thành một thôn nhỏ sinh sống tách biệt.
Nơi đó dễ thủ khó công, bảo vệ nghiêm ngặt."
Cố Gia Vận hiểu ra.
Những người như thế muốn lấy lại bằng tiền cũng rất khó khăn đàm phán.
Lỡ sơ xuất bọn họ không giao ra còn cướp cả tiền và hơn thế là lấy cả mạng mình.
"Tôi trước nay chưa từng thấy cô ấy thích một món đồ nào như thế.
Có khó cũng phải tìm cách móc nối để lên được đó."
Tự Nhuệ biết món đồ đó có ý nghĩa gì với Lục Mạn Nhu.
Còn anh ta không tiện tiết lộ cho Cố Gia Vận biết.
Cậu ấy mà biết đó là quà cầu hôn chắc trong đêm nay lên núi cướp lại luôn quá.
[...]
Lục Mạn Nhu sáng hôm sau nhận được một cuộc gọi của em gái mình.
Lục Hiểu Tinh nói mẹ cô đã về nước nhiều ngày đang đợi cô về.
"Mẹ đang ở nhà cũ hay ở nhà chị?"
Lục Hiểu Tinh đáp: "Đương nhiên nhà cũ rồi, mẹ nói ở đó có nhiều hoài niệm với cô bạn thân của bà."
Lục Mạn Nhu mừng thầm, cũng may mẹ cô không đến chỗ mình, nếu không dẫn người về lúc này sẽ rất phiền phức.
Đợi cô lấy giấy kết hôn xong rồi thì lúc đó báo một lần, có bị mắng cũng mắng một lần thôi.
Bọn họ đón chuyến bay sớm nhất về nước.
Cố Gia Vận ở sân bay nhìn thấy một người.
Đó là quản gia Mã.
Cậu nói với cô vào nhà vệ sinh một lát liền đánh cửa sau tìm đến chổ ông ấy.
"Mã quản gia, người đến tận đây là có việc hệ trọng gì sao?"
Mã Bác Văn xoay cậu một vòng, xem ra là không hề có chút thương tổn nào.
Ông vui mừng ra mặt.
"Cậu khoẻ là tôi đã mừng lắm rồi, lão gia ở nhà rất nhớ cậu, ông ấy bệnh tình lại trở nặng phải nhập viện rồi.
Chỉ có mình tôi đến đây đón cậu và thông báo thôi."
Cố Gia Vận nghe tin liền giật mình.
Mấy nay cậu bận việc tìm viên ngọc, không quan tâm lắm việc ông có gọi điện hỏi thăm mình hay không.
"Cháu sẽ đến thăm ông ngay, đợi cháu đi nói với cô ấy một tiếng."
Mã quản gia khó hiểu liền hỏi: "Tại sao không dẫn cô ấy theo cùng." Con cũng đã có trong bụng rồi lại không dẫn con gái nhà người ta về ra mắt.
Thiếu gia nhà ông là muốn làm gì đây.
"Bây giờ chưa phải lúc.
Cô ấy không biết cháu là người nhà họ Cố.
Để cháu tìm cơ hội giải thích rõ hết một lần sẽ dẫn người về sau."
Nói xong Cố Gia Vận vội đi tìm Lục Mạn Nhu.
Cậu thấy cô ngồi trên xe đợi mình.
Người đến đón là Lục Hiểu Tinh em gái cô.
Cố Gia Vận chỉ gật đầu với cô ấy một cái sau đó quay sang Lục Mạn Nhu:
"Anh vừa nhận cuộc gọi từ người nhà, ông nội anh nhập viện ở quê, anh cần về gấp.
Khi nào ổn thoả liền báo với em.
Anh xin lỗi Nhu Nhu, vì đây là việc đột xuất nhà anh."
Lục Mạn Nhu thấy sự lo lắng trong mắt cậu, cô nắm lấy tay Cố Gia Vận níu lại: "Để em đi chung với anh."
Cậu liền lắc đầu phản đối ngay: "Không được, em đang giai đoạn cơ thể khá yếu.
Mới từ vùng biên giới về, giờ lại muốn đi theo anh sẽ tổn hại sức khoẻ, ảnh hưởng đến em và con." Thật sự là muốn cô luôn trong tầm mắt mình, rất xin lỗi Nhu Nhu vì lần này không được.
Với sự phản đối quyết liệt không cách nào phản bác kia của Cố Gia Vận, cô lưỡng lự một chút cũng gật đầu đồng ý.
Lục Mạn Nhu biết cơ thể mình đang rất suy nhược không thể cứ thế mặc kệ mà đi lung tung.
Sau đó cậu vội ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán: "Nhu Nhu của anh phải hứa với anh, trong những ngày không có anh bên cạnh, phải ăn uống đúng giờ, ngủ đúng giấc, lo cho con chúng ta khoẻ mạnh, không nhất thiết phải nhớ đến anh, chỉ cần anh nhớ em là đủ rồi.
Có được không em? Em gật đầu thì anh mới yên tâm."
Lục Mạn Nhu gật đầu:
"Được rồi, em đồng ý với anh."
Cố Gia Vận cười hôn cô thêm mấy lần.
"Nhu Nhu ngoan.
Đợi anh."
Sau đó đóng cửa xe lại, đợi xe cô đi một đoạn, cậu mới đi về hướng khác lên một chiếc xe đã đậu chờ sẵn ở đó.
[...]
Lục Hiểu Tinh như người tàn hình từ lúc Cố Gia Vận xuất hiện trong xe.
Giờ cô mới có đất diễn.
"Chị à! Em thấy chị thật sự một lần nữa rơi vào bể tình rồi." Nhìn đôi mắt chị cô hướng theo tên đó thì đủ hiểu.
Lục Mạn Nhu nhắm mắt dưỡng thần không thèm để ý cô em gái.
Cô xoa xoa nhẹ bụng mình mỉm cười nói:
"Lần này chị của em lúng sâu lắm, sợ cả đời không dứt ra được."