Tinh Đằng vài hôm trước có gọi thông báo sắp tới lễ tốt nghiệp tại trường đại học của bọn họ.
Cố Gia Vận là sinh viên tốt nghiệp lại là tổng giám đốc của công ty thực phẩm xanh Vận Niên nên nhà trường đặc biệt mời anh lên phát biểu.
"Nay tiểu bạch nhà chúng ta lại thức sớm, mặt trời mọc hướng tây rồi đúng không." Lục Mạn Nhu vừa kéo rèm cửa cho ánh sáng vào phòng.
Người nào đó bị trêu chọc lại nằm xuống kéo chăn phủ đầu làm bộ ngủ tiếp.
Cô chỉ cười rồi chuẩn bị đi làm.
Đợi Lục Mạn Nhu rời khỏi nhà, Cố Gia Vận liền nhanh chóng thay trang phục đến trường tham dự lễ tồ nghiệp.
[...]
Thật ra Lục Mạn Nhu không đến công ty.
Cô lái xe đến một salon cũng khá nổi tiếng cách nhà không xa.
Thường ngày đi làm cô hay mặc trang phục vest đen, búi tóc cao, trang điểm đậm hơn một tí để tạo nên khí chất nữ lãnh đạo.
Nhưng thật ra khi cô tẩy hết lớp trang điểm đó đi thì gương mặt thật lại vô cùng thuần khiết.
Đứng cạnh Cố Gia Vận không hề có chênh lệch tuổi tác.
Nếu không biết còn nghĩ cô trẻ hơn cậu ấy thật.
Lục Mạn Nhu là vị khách đầu tiên của ngày, khi cô mở cửa bước vào nhân viên còn chưa chuẩn bị kịp đang dọn dẹp một số thức.
Thấy khách tới một nhân viên ra cửa cúi chào.
"Xin chào tiểu thư! Không biết mình có hẹn trước chưa ạ?"
Lục Mạn Nhu gật đầu.
Hai ngày trước trợ lý Thiệu đã gửi cho cô một bản thông báo, hôm nay là lễ tốt nghiệp ở trường đại học của Cố Gia Vận.
Cô đã cố tình đặt lịch trang điểm tại đây.
Nhân viên rót nước cho cô xong vội chạy vào trong thông báo.
Một lát sau chuyên viên trang điểm cho cô hôm nay bước ra, cậu ta thấy người liền cười tươi niềm nở:
"Lục Tổng! Cô đến sớm hơn dự định.
Cũng may tôi đã chuẩn bị trang phục như cô nói trước rồi, chúng ta bắt đầu ngay chứ?"
Lục Mạn Nhu gật đầu.
Nhân viên xung quanh cũng không hiểu hai người đó đang nói gì.
Đây là chuyện viên trang điểm trình độ quốc tế của bọn họ.
Có thể biến vịt hoá thiên nga trong chóc lát.
Nghe chuyên viên gọi cô ấy là Lục tổng, chắc chắn là một nữ cường nhân.
Nhìn trang phục cũng có thể đoán sơ là vậy.
Hôm nay cô ấy đến chắc trang điểm đi dự tiệc của công ty đây mà.
Nhóm nhân viên vừa làm việc vừa lén lén nhìn xem.
Mất một khoảng thời gian ngắn đã hoàn tất, Lục Mạn Nhu thay quần áo chuẩn bị trước đó.
Mọi người nghĩ sẽ là một chiếc váy thiết kế riêng lộng lẫy bắt mắt, nào ngờ khi cô bước ra lại là một bộ đồng phục của trường đại học lân cận.
Tất cả mọi người: "..." Chuyện gì vậy nhỉ, nữ cường nhân bọn họ mong đợi đâu rồi, giờ lại là một thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp bước ra.
Nhìn tổng thể trong gương quả thật hồi ức thanh xuân liền ùa về.
Cô gái trong gương có nét mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt ngây thơ.
Cô thử cười lại nụ cười của nhiều năm trước thật sự làm mọi người xung quanh ngơ ngẩn.
"Đúng là thật sự biến hình không nhận ra luôn, tuy vẫn là cô ấy nhưng khí chất trên người lại khác đi." Quả thật là tay nghề tuyệt đỉnh nha.
Lục Mạn Nhu cũng rất hài lòng với tạo hình này.
Không biết tiểu bạch nhà cô khi nhìn thấy sẽ phản ứng ra sao đây.
Cô thật mong chờ.
Đây là sự trừng phạt ngọt ngào vô cùng.
"Cố Gia Vận anh đợi đó cho em." Cô thanh toán liền tung tăng ra cửa đi tìm người tính sổ thôi.
Nhân viên trong salon từ chuyên viên tới nhân viên hỗ trợ tất cả đều nhìn theo.
"Mọi người có thấy, cô ấy thay đổi thành người khác luôn rồi không? Lúc bước vào nghiêm túc lạnh lùng, lúc bước ra nụ cười rực rỡ thanh xuân nha."
Tất cả đều đồng ý gật đầu.
[...]
Trường đại học hôm nay khá đông sinh viên, từ mới đến cũ đều có mặt rất đầy đủ.
Lúc Lục Mạn Nhu đến gần như không có chỗ đổ xe.
Cô tìm mãi mới được một chỗ ở xa tít.
Đi vào trong hơi tốn thời gian.
Sinh viên cũ tốt nghiệp những người xuất sắc sẽ lên phát biển cảm nghĩ đề truyền cảm hứng cho tân sinh viên.
Thiệu Viễn đưa danh sách và thời gian cho cô xem trong đó có cái tên Cố Gia Vận sinh viên xuất sắc ngày công nghệ thực phẩm.
Cô đi vào trong khuôn viên của trường, nhìn dòng người đang tiến về hội trường phía trước Lục Mạn Nhu cũng định chen vào đó mà đi.
Nhưng lúc này từ xa cô thấy một nhóm thanh niên ba bốn người mặc vest đen vóc dáng đến gương mặt khá nổi bật.
Trong số đó có tiểu bạch nhà cô.
Hôm nay mặc vest chảy hết tóc lên nhìn thật ngầu nha.
Không biết còn tưởng tổng tài bá đạo đi thị sát nữa đấy.
Ánh mắt Cố Gia Vận đột nhiên nhìn về hướng này, Lục Mạn Nhu liền nhảy vội nép vào gốc cây.
"Ơ...Cô giẫm phải chân tôi rồi."
Lục Mạn Nhu cúi xuống nhìn thấy quả thật mình giẫm phải chân người khác.
Cô liền rút chân về.
"Xin lỗi là do tôi không có mắt nhìn, anh không sao chứ?"
Cậu thanh niên vừa tính chửi bậy một câu thì thấy gương mặt cô gái trước mặt mình.
Cậu cứng họng, sao hôm nay lại có một đại mỹ nữ đẹp ngất ngây thế này.
"Không...Không sao..." Đẹp đến cậu nói lắp luôn.
Thấy cô cứ lén lén lút lút nhìn về hướng kia.
Cậu thanh niên cũng nhìn theo.
À đó không phải nhóm của Tinh Đằng sao.
"Cô là trốn bọn người Hạ Thuỵ với Tinh Đằng à?"
Lục Mạn Nhu gật đầu.
Sao còn một người còn lại cậu ta lại không nhắc tên nhỉ.
Cô ngước lên nói.
"Tôi trốn người cao nhất đứng phía sau bọn họ ấy, hôm nay đến là để xem anh ấy lên phát biển."
Thanh niên liền hiểu, thì ra là một tiểu cô nương ngây thơ chưa trải sự đời, không biết danh biết tiếng cái tên mặt lạnh đó.
"Cô không phải sinh viên trường này đúng không?"
Lục Mạn Nhu gật đầu.
"Vậy là cô không biết rồi.
Người đó tên gọi Cố Gia Vận, hắn tuy rất đẹp trai, trước đây được nhiều cô em theo đuổi, nhưng mà hắn nổi tiếng mặt lạnh, tính tình xấu lắm.
Cô nhìn đi, hở chút lại nhíu mày.
Cô gái nào đến tỏ tình đều nhém bị doạ cho khóc mà bỏ về.
Thà cô nói muốn theo đuổi tên Tinh Đằng kế bên tôi còn thấy có cơ hội hơn."
Tinh Đằng ở trường cũng khá có tiếng, gương mặt trẻ trung đáng yêu, hay cười, tính tình hoà đồng dễ gần.
Đúng với thông tin ghi trên bản hợp đồng trước đó cô đã xem qua.
Lục Mạn Nhu lại lén nhìn Cố Gia Vận thêm một cái rồi núp vào đáp lời:
"Tôi là thích cái mặt lạnh, phụ nữ xa lánh đó."
Hôm nay sớm vậy đã phải thức đến trường, mặt đúng là có chút lạnh hơn thường ngày, anh ấy không nổi nóng cũng là may lắm rồi.
Không ngờ tính tình xấu có tiếng ở trường luôn.
Thanh niên nghe cô nói liền chào thua.
Nếu mỗi năm nữ sinh các cô đều ngu muội không có mắt nhìn như vậy.
Người cường tráng như cậu biết khi nào mới có được tình yêu đây.
Lục Mạn Nhu nhờ cậu thanh niên giúp đỡ để được vào ngồi trong khán đài, cô là một mình đến đây không rành mấy.
Cậu thanh niên tuy miệng lưỡi có chút thô thiển nhưng tính lại rất nhiệt tình, đặc biệt đối với người xinh như vậy, đi bên cạnh, một chút ngồi cạnh cô cũng nở mày nở mặt trong hôm nay mà.