Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 Tuổi

Chương 10

Cô ấy đang đắp mặt nạ, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi.

“Người tối qua… là cô, đúng không?”

Tôi sững người.

“Từ chiếc Maybach đen bước xuống, vào phòng VIP tầng 88 khu vực cao cấp của Ngự Uyển… Thang máy Giang Khâm dẫn cô đi là thang máy chuyên dụng chỉ lên tầng 88.”

Tôi vẫn tiếp tục tìm tài liệu, giọng nhẹ tênh: “Cô nhận nhầm rồi.”

Hạ Hiểu cười lạnh:

“Có nhận nhầm hay không, cô tự biết rõ. Đừng tưởng mình bám được cành cao. Nhà anh ta như vậy, chỉ chơi đùa với cô thôi.”

Nói xong cô ấy quay đi xem phim, tiếng TV mở rất to.

Tôi ôm tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, thở dài một tiếng.

Tôi có gương mặt ưa nhìn, thành tích luôn nằm trong top 3, năm ngoái còn đạt học bổng cao nhất.

Vì tích điểm nên thường xuyên tham gia các hoạt động.

Thế là trong mắt các sinh viên năm nhất, tôi cũng xem như là nhân vật nổi bật.

Hạ Hiểu thì xinh đẹp, gia thế tốt, học hành bình thường.

Nhưng vì cùng phòng ký túc với tôi, nên hay bị đem ra so sánh.

Xuất thân tôi như thế, lại vì viết văn mà hay quan sát, rất dễ nhận ra địch ý trong lòng Hạ Hiểu.

Trước kia, mỗi lần thấy tôi khổ sở, mặc đồ rách nát đi làm thêm, địch ý đó lại tạm lắng xuống.

Nhưng lần này, tôi nhạy cảm nhận ra tâm trạng cô ấy không đúng.

Tôi không ngờ rằng chỉ mấy hôm sau, diễn đàn trường lại bùng nổ một bài viết.

Nội dung nói một sinh viên khoa Văn, họ Nguyễn, giỏi giang, hay đi làm thêm, bị người bao nuôi.

Dưới bài có mấy tấm hình chụp lén tôi, tuy không rõ mặt, nhưng đường nét rất giống, quần áo hôm đó cũng bị người ta soi ra từng chi tiết.

Phía dưới là những bình luận không mấy dễ nghe:

【Con nhà nghèo khó vươn lên, nghe thì cảm động thật đấy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cám dỗ đồng tiền】

【Đừng làm bẩn danh tiếng phụ nữ nữa được không?】

【Tôi để ý cô này lâu rồi đấy… Tiếc quá, chậm một bước. Bao giờ bị bỏ thì tìm tôi, tôi có tiền, chỉ muốn thử một lần】

【Đừng bẩn quá, dù gì cũng là sinh viên trường top mà】

【Bẩn là do đi bán mình thôi】

【Không chừng lại là béo ú xấu xí? Sao nuốt trôi được?】

Ban đầu tôi không để tâm.

Nhưng câu chuyện càng ngày càng lan rộng.

Rộng đến mức tôi bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc.

Tôi bắt đầu thấy bất an.

Tôi không còn sĩ diện như thời cấp ba.

Nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn không thể nào phớt lờ được.

Tôi đã vất vả biết bao nhiêu để bước ra khỏi cái thị trấn nghèo nàn, bước đến ngôi trường sáng chói này.

Giờ đây lại cảm thấy như chính mình đang làm ô nhục cuộc đời mình vậy.

Tôi muốn nói chuyện với giảng viên chủ nhiệm, nhưng nhận ra mình chẳng có tư cách gì.

Những điều viết trên diễn đàn, cũng không sai mà?

Vậy mà là cô ấy chủ động gọi tôi đến nói chuyện.

“Nguyễn Dao, hoàn cảnh nhà em tôi hiểu rõ. Em học giỏi, cũng rất nỗ lực. Thời nay, thầy cô không thể cứ rót vào đầu em mấy câu kiểu nỗ lực là sẽ thành công nữa, nhưng em cũng phải cân nhắc đến danh tiếng nhà trường.”

Tôi cố nhịn không để nước mắt rơi ra.

Tôi không vô sỉ đến mức vừa tận hưởng tiện nghi, vừa giả vờ khổ sở.

Tôi không ngờ Giang Khâm lại biết chuyện này.

Lúc đó bài đăng đã bị xóa.

Nhưng một vài ảnh chụp màn hình vẫn còn lan truyền, độ nóng không giảm.

Anh phát hiện là vì bài viết tuy không có ảnh anh, nhưng trong đó có chiếc xe thuộc về nhà họ Giang.

Tin đồn “Giang Khâm bao nuôi nữ sinh Đại học Cảng Thành” lan truyền trong một số nhóm nhỏ, bị bộ phận truyền thông của Giang thị phát hiện.

Anh bóp nhẹ eo tôi, giọng không quá nghiêm túc:

“Chỉ vì chuyện này mà tâm trạng em tụt dốc à?”

“…Không phải.”

Anh khẽ cười.

“Anh còn tưởng có chuyện gì lớn.”

Lời anh nhẹ hều, nhưng lại khiến lòng tôi nghẹn đắng.

Không ngờ chưa đầy một tuần sau, Giang Khâm xuất hiện ở trường tôi.

Tập đoàn Giang mỗi năm đều tài trợ học bổng, lần này chính Giang Khâm đến dự lễ trao thưởng.

Trong hậu trường buổi lễ, anh đứng đối diện giảng viên phụ trách, bên cạnh còn có vài sinh viên.

Hạ Hiểu là MC chương trình nên cũng có mặt.

Cô ấy mặc váy dạ hội cao cấp, ánh mắt nhìn Giang Khâm tràn đầy ngưỡng mộ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên môi cô ta lập tức tắt ngấm.

Giang Khâm nói chuyện xong với viện phó, quay sang vẫy tay gọi tôi:

“Dao Dao, lại đây.”

Tôi ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn bước tới.

Giang Khâm nắm lấy tay tôi, mỉm cười nói:

“Viện trưởng Lưu, Nguyễn Dao là bạn gái tôi. Diễn đàn nhà trường nói tụi tôi là quan hệ bao nuôi, nghe thật khó nghe. Cô ấy không truy cứu, nhưng tôi thì không thể làm ngơ. Hiện vẫn còn vài bài chưa được gỡ bỏ, nếu trường không xử lý, tôi sẽ để luật sư Giang thị vào cuộc.”

Tôi sững người, không dám tin nhìn anh.

Chỉ thấy anh nghiêng mặt mỉm cười, nụ cười không chạm tới mắt.

Lại một mùa đông nữa.

Đèn đường trong trường sáng rực, lá cây chưa rụng hết, bị gió lạnh thổi xào xạc.

Sinh viên đi đi lại lại xung quanh.

Giang Khâm tự lái xe đến.

Vì trong trường không cho xe vào, anh đậu ở bãi ngoài.

Anh nắm tay tôi nhét vào túi áo khoác của mình, bước từng bước chậm rãi dẫn tôi đi.

Tiệm bánh chưa đóng cửa còn thoảng mùi kem ngọt ngào, tôi nhìn vào bên trong chợt giật mình.

Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi.

Giang Khâm dừng lại, xoay người tôi lại đối diện với anh, nắm lấy tay còn lại của tôi, giọng nghi ngờ:

“Sao tay lạnh vậy?”

Bình Luận (0)
Comment