Xuống máy bay, Hàn Quang Lỗi nhanh chóng lái xe về Đài Bắc, tốc độ khẩn cấp kia cơ hồ làm cho anh chàng tổng kỹ sư bên cạnh hoảng sợ.
“Tổng, tổng giám đốc, tôi còn chưa có kết hôn a, anh không cần liều mạng diễn xuất như vậy được không?” Gắt gao bắt lấy cạnh cửa thật chắc hòng giữ mạng của mình.
“Khư, một chút tốc độ như vậy cũng chịu không nổi, vậy cũng là đàn ông sao?”
“Tôi đã trải qua nhiều năm cô đơn, hiện tại tôi chỉ muốn cẩn thận khiến cho cuộc sống sau này tốt hơn, hơn nữa, anh đã kết hôn, tôi lại chưa có. Anh đã thể nghiệm được giai đoạn trọng yếu của đời người, còn tôi thì chỉ mới sắp sửa vượt qua, cho nên anh làm ơn chậm một chút, tổng giám đốc phu nhân đã là người của anh, chạy không thoát, chúng ta có thể chạy chậm một chút cũng không sao.”
Hàn Quang Lỗi mới không để ý đến hắn, tự mình lái xe đưa hắn đoạn đường, tên nhân viên này còn muốn ở bên kia niệm đông niệm tây, nếu không phải tình thế bắt buộc, anh sớm đem hắn đá xuống xe rồi.
Trở lại Đài Bắc, tiễn cái tên nhát gan đi, còn chạy đến chỗ thư ký của anh lấy đồ, cầm một bó hoa hồng nở rộ, Hàn Quang Lỗi khẩn cấp chạy về nhà.
Bước vào thang máy, lấy chìa khóa ra, mở cửa, vào nhà, đóng cửa…… Hết thảy đều như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hoàn toàn phù hợp sự tiêu sái của anh.
Anh khẩn cấp đẩy ra cửa phòng, muốn tìm kiếm cô gái nhỏ đáng yêu của anh, trong không khí tràn ngập hơi lạnh, không có chút độ ấm làm anh kinh sợ. Trên giường ngay cả bóng người đều không có, thế nào còn có cô vợ nhỏ mà anh luôn nhớ nhớ nhung nhung.
Bỗng nhiên, anh phát hiện tờ giấy cùng nhẫn ở đầu giường, một trận sợ hãi đánh úp lại.
Anh nhanh chóng cầm lấy nhẫn, vồ lấy tờ giấy–
“Quang Lỗi:
Một tháng hôn nhân đã đến kỳ, cám ơn anh đã quan tâm, tạm biệt.
Thương Hải Tình.”
Lập tức, Hàn Quang Lỗi tâm đều lạnh, đông lạnh thành băng, mênh mông nhất thời hóa thành vô lực tro tàn.
Anh lập tức mở tủ quần áo ra, trước mắt trống rỗng, đem tia hy vọng cuối cùng mà anh chờ mong giẫm đạp xuống chân.
Cô đi rồi, mở ra tờ giấy, để chiếc nhẫn qua bên cạnh, ngay cả giáp mặt nói lời từ biệt cũng không chịu, liền thừa dịp thời điểm anh đi công tác, không nói một tiếng rời đi.
Gắt gao nắm chặt thành quyền, sự phẫn nộ cùng thất vọng đồng thời chiếm cứ thân thể anh.
Hay cho một Thương Hải Tình, hay cho một Thương Hải Tình không tim không phổi!
Hoàn toàn bỏ qua sự chân thành của anh đối với cuộc hôn nhân này, coi thường sự sủng ái mà anh liều lĩnh thể hiện với cô, để qua một bên tình yêu của anh đối với cô……
Cô đem Hàn Quang Lỗi anh trở thành cái gì? Một tên ngu ngốc? Một tên không quan trọng? Một tên tùy thời đều có thể vứt bỏ như rác?!
Tâm thần đau đớn đến tê liệt, Hàn Quang Lỗi điên cuồng quét ngang những đồ vật trong gian phòng, hoa hồng trong tay, không chịu nổi sự tàn phá của anh, đóa hoa tan nát, chỉ để lại cành hoa trụi lủi, tựa như tim của anh, chỉ còn lạnh như băng.
Nhẫn kim cương trong lòng không cách nào rút ra, chiếc nhẫn kết hôn trong tay lại kích thích anh, anh phát cuồng rống giận, ném đi chiếc nhẫn làm người ta đau lòng kia, nắm tay hung hăng đánh mạnh vào tường.
Thì ra, chỉ có có anh một mình đa tâm; Thì ra, chỉ có anh một mình yêu thương……..
Nhắm mắt lại, không muốn làm cho tự tôn của anh nhục nhã hơn.
Khi Thương Hải Tình đi vào phòng, liền thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt, còn có một bóng dáng phẫn nộ tuyệt vọng.
“Quang Lỗi……”
Hàn Quang Lỗi tưởng chính mình nghe lầm, đột nhiên quay đầu lại, Thương Hải Tình rõ ràng xuất hiện, anh chua sót cười lạnh,“Em còn trở về làm cái gì?”
Đến xem anh chật vật? Đến xem anh thương tâm?
“Tất cả đều đã kết thúc, không phải sao?” Anh xoay lưng bước đi, không để ý lời nói của mình có bao nhiêu ác liệt,“Đi đi, vĩnh viễn rời khỏi đây!”
Lệ tuôn trào, cô liều lĩnh bước lên, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Hàn Quang Lỗi cả người chấn động, trừng mắt nhìn cánh tay đang gắt gao ôm lấy anh.
“Thực xin lỗi, em thật sự không có cách nào buông anh ra, em biết em không nên yêu thương anh, điều này hoàn toàn không phù hợp hiệp ước tinh thần của chúng ta, nhưng là, em lại vô tình yêu thương anh!
Biết rõ anh rất tốt với em đều là xuất phát từ duy trì quan hệ hôn nhân một tháng cần, nhưng em lại không có cách nào khắc chế chính mình không đình trệ, em nghĩ chỉ cần rời đi sẽ quen với những ngày không có anh, nhưng một tuần nay, em bởi vì tưởng niệm mà thống khổ không chịu nổi, em yêu anh, Hàn Quang Lỗi! Em yêu anh –
Em vi phạm quy định, cho dù anh hiện tại lập tức muốn lên pháp viện khống cáo em, em vẫn muốn nói cho anh biết, em yêu anh!“Thương Hải Tình kích động khóc.
Lời nói bất ngờ của cô làm cho Hàn Quang Lỗi chấn động.
Cô yêu anh! Hải Tình nói cô yêu thương anh ? Một tâm trạng hưng phấn sáng lạn bỗng chốc ùa vào lòng xua tan đi cảm giác mất mác lúc nãy.
Nhẹ gỡ tay cô ra, anh chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của cô, sự phẫn nộ tích tụ trong ngực anh hoàn toàn tan rã……
Cô gái đáng giận, làm cho anh tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, lại làm cho anh như lấy được chí bảo kinh hỉ (vui mừng và ngạc nhiên khi lấy được vật quý), liền thế nào cũng phải muốn hù chết từng tế bào trong cơ thể anh như vậy, mới bằng lòng buông tha anh sao?
“Em đúng là người phụ nữ xấu xa, lại thật hư, không nghe điện thoại của anh, không nghe tin nhắn của anh, anh không phải muốn em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh sao? Em thật là làm cho người ta phẫn nộ muốn đánh em một chút!”
Anh trừng mắt cô, ngón tay thô lỗ lau nước mắt của cô, trong lòng vẫn là căm giận bất bình,“Không được khóc!” Nên khóc là anh, cô dựa vào cái gì khóc?
“Quang Lỗi, anh có yêu em không?”
Còn hỏi?! Cô là ngu ngốc sao? Cô là người mù sao? Không phát hiện tình yêu trong mắt anh mênh mông đều nhanh muốn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Thương Hải Tình, em xong đời, dám lần nữa đem anh chọc giận –”
Đem cô ôm chặt vào trong lòng, nụ hôn trừng phạt thô lỗ chiếm lĩnh cánh môi của cô, hô hấp của cô.
Gắt gao ôm thân mình, lảo đảo đánh tan sự thất vọng lúc nãy của anh, Hàn Quang Lỗi kéo chăn, đem đống hỗn độn tất cả đều hất xuống giường, đẩy ngã cô, nhanh nhẹn dũng mãnh áp chế cô.
“Quang Lỗi……” Cô cúi đầu gọi, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn lấy khuôn mặt mấy hôm nay anh điên cuồng nhớ nhung, chậm rãi cúi đầu –
Gắt gao cuốn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của cô, hôn lên nỗi nhớ của cô, một tuần dày vò này, nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình mà ôn nhu, nhớ đến hành động đột ngột rời đi của cô, nhất thời hóa thành hung mãnh giữ lấy.
Anh nhanh chóng cởi áo sơmi của cô, đoạt lấy thân hình xinh đẹp kiều mị của cô, khiến cho cô biến thành nô lệ tình yêu, thần phục dưới thân anh. Lúc này đây, dã thú thật sự bị bừng tỉnh !
Cô ôm lấy người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh trên người mình, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nóng cháy cùng va chạm kịch liệt,“Quang Lỗi, Quang Lỗi!”
Cảm xúc dâng cao đưa cô vào một thế giới quay cuồng, cô thì thào gọi tên người đàn ông trên người, không ngừng……
Đột nhiên, anh tràn ngập lực đạo gầm nhẹ cường thế áp đi tiếng kêu sợ hãi của cô, dư vị như thuỷ triều không ngừng kích thích, làm cho bọn họ không thể kiềm chế phát ra thở dốc. Anh ôm cô, nằm xuống bên người cô.
Đột nhiên, anh đứng dậy xuống giường, rời khỏi phòng.
“Quang Lỗi?” Thương Hải Tình bất an nhìn bóng anh rời đi.
Giây lát, anh đã trở lại, cầm mực đóng dấu cùng trang giấy vừa lấy ra từ hành lý, cầm lấy ngón tay cô ấn vào mực sau đó đóng dấu vào tờ giấy kia.
Anh nhìn trang giấy trong tay, lúc này mới nở ra nụ cười đầu tiên từ sau khi hai người gặp lại.
“Anh đang làm cái gì?” Cô ngây ngốc hỏi.
Anh đem ánh mắt thê lương nhìn cô,“Em làm cho kế hoạch tỉ mỉ của anh bị huỷ, vì bồi thường tổn thất của anh, anh quyết định cho em ký vào khế ước bán mình, làm cho em vĩnh viễn không thể xoay người.”
“Cái gì kế hoạch tỉ mỉ? Anh làm cho em ký cái gì bán mình khế?” Kinh hãi.
Con ngươi đen mị hoặc lộ ra bất mãn,“Anh mua một chiếc nhẫn kim cương muốn làm em vui, kế hoạch ở buổi tối hôm nay một lần nữa hướng em cầu hôn, bù lại lúc trước chúng ta quyết định qua loa, ai biết em lại là người phụ nữ vô tâm can, cư nhiên thừa dịp anh đi công tác không ở nhà, trình diễn màn bỏ chạy khỏi nhà.”
“Em có biết hay không nhìn thấy căn nhà trống trải sau khi em đi, làm cho người ta tuyệt vọng bao nhiêu? Em có biết hay không, nửa đêm muốn mua bó hoa hồng này khó khăn biết bao? Kết quả người phụ nữ ngu ngốc em thế nhưng làm hủy hết tất cả! Cầm, đọc rõ những quy định này đi, về sau ngoan ngoãn tuân thủ cho anh.”
Tự biết đuối lý Thương Hải Tình sợ hãi tiếp nhận trang giấy anh đưa, ngây ngốc đọc.
Người lập khế ước Hàn Quang Lỗi 〔 gọi tắt là bên A 〕, Thương Hải Tình 〔 gọi tắt là bên B 〕, cuộc sống và công việc trong hôn nhân của hai người, song phương đồng ý tuân thủ nhừng điều sau:
Phàm là khi bắt đầu nói chuyện, bên B phải xưng hô với bên A là ông xã hoặc thân ái, khi chấm dứt cuộc trò chuyện, thêm vào một câu em yêu anh. (anh đúng là BT mà, khiến cho người ta nổi da gà à)
Bên B phải lấy bên A là trọng tâm của cuộc sống, hơn nữa mỗi ngày ở 7 giờ trước khi về nhà phải để cho bên A ôm, hôn môi.
Bên B phải vô điều kiện chịu sự yêu chìu, che chở của bên A, vĩnh viễn làm người vợ duy nhất trong cảm nhận của bên A.
Vô luận tâm tình tốt xấu, bên B phải thẳng thắn chia xẻ với bên A, không được khóc, chỉ có thể cười to……
Theo ánh mắt từng cái xem, thật vất vả mới ngừng lại nước mắt, thoáng chốc lại vận sức chờ phát động, không ngừng tuôn trào khắp mặt.
Anh thật sự hy vọng cô vĩnh viễn là người vợ duy nhất trong cảm nhận của anh sao? Anh thật sự thích nghe cô nói ba chữ kia sao? Kia cô có phải hay không có thể như vậy giải nghĩa — anh, cũng là yêu cô?
“Ai, em có thể đọc kỹ hiệp ước tinh thần được không? Bên trong hiệp ước rõ ràng muốn không cho em khóc !” Hàn Quang Lỗi bị nước mắt của cô làm cho sợ tới mức có chút không biết làm sao.
Ngọt ngào nhìn anh liếc mắt một cái,“Còn không phải anh chọc người ta khóc ! Không đạo nghĩa.”
“Trách anh không đạo nghĩa, không biết là ai –”
Anh nói còn chưa xong, môi đã bị cô ngăn chận.
Hàn Quang Lỗi choáng váng, hành động đáng yêu của cô làm cho anh nhất thời đã quên chính mình muốn nói gì, chỉ có thể ngu đần nhìn khuôn mặt như hoa lê đái vũ trước mắt. (mưa rơi trên cánh hoa lê ~> miêu tả nét đẹp của người phụ nữ khi khóc)
“Ông xã, em yêu anh.” Ánh mắt cô ướt át chói mắt.
Yeah! Những lời này quả nhiên làm cho người ta cả người tinh thần chấn hưng. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dùng giọng nói tràn ngập hạnh phúc,“Đứa ngốc, anh cũng yêu em……”
“Mới chỉ có một tháng, quá ngắn, người ta muốn làm vợ anh cả đời.”
Hàn Quang Lỗi mừng rỡ, ôm lấy mặt của cô, khẩn cấp tặng cho cô một nụ hôn hứa hẹn,“Ân, đâu chỉ là cả đời, ai cũng không đổi ý.”
Thản nhiên cười như đóa hoa, cô hướng anh vươn tay,“Anh còn chưa có đưa nhẫn kết hôn lại cho em a? Lấy đến, em muốn anh một lần nữa thay em đeo vào.”
Nhiệt độ đột nhiên lạnh, Hàn Quang Lỗi biểu tình cứng đờ.(chết anh chưa)
Xong rồi, vừa mới dưới cơn thịnh nộ, sớm không biết đem nhẫn ném tới nơi nào, căn phòng trước mắt có thể so sánh với chiến trường, này này anh phải bắt đầu tìm từ đâu a?
“Ách…… Cái kia, anh có mua một viên kim cương rất lớn lại siêu cấp lóe sáng, em đợi chút, anh lập tức đưa cho em.” Lời nói của anh có chút chột dạ lại mang theo hàm xúc lấy lòng nịnh nọt.
Cô khẽ nheo mắt,“Mới không cần cái gì đại kim cương, em chỉ muốn chiếc nhẫn kết hôn của chúng ta thôi !” Tựa như trên thế giới rộng lớn có biết bao người đàn ông vĩ đại, cô chỉ cần một mình anh thôi
Cô đau khổ bức cầu, anh kế tiếp bại lui.
Rốt cục, anh cũng giận,“Đủ, em muốn anh hiện tại đi nơi nào tìm? Anh vừa mới tức giận, đã muốn không biết bắt nó ném tới góc nào, như thế nào tìm a?”
“Gì? Anh thế nhưng dám ném nhẫn kết hôn của chúng ta!” Cô không thể tin trừng lớn ánh mắt,“Đáng giận, Hàn Quang Lỗi, anh làm sao có thể làm như vậy? Đó là nhẫn kết hôn có ý nghĩa phi phàm. Em mặc kệ, anh lập tức tìm ra cho em, bằng không em lập tức đi a.” Cô tức giận uy hiếp.
Đi? Đều đi qua một lần còn chưa đủ, hiện tại cô còn muốn lại đi?
Chiếc miệng kia vừa mới không ngừng nói em yêu anh, chẳng lẽ chỉ là thuận miệng nói những lời giả dối để lừa gạt người đàn ông ngây thơ như anh.
Anh nổi giận, nghiến răng nghiến lợi,“Em dám chạy lấy người, em liền xong rồi!”
“Có cái gì không dám ? Ai kêu anh ném nhẫn kết hôn của em.” Tức anh đã đánh mất chiếc nhẫn kết hôn trọng yếu, cô không cam lòng yếu thế cường ngạnh biểu đạt lập trường.
“Thương Hải Tình, em sao có thể trở mặt như vậy chứ! Em cho là em đã ký vào khế ước bán mình, anh còn khả năng buông tay sao? Đừng nói em hiện tại đi không được, em ngày mai cũng đừng mơ tưởng bước xuống chiếc giường này. Còn muốn chạy, không có cửa đâu!”
Dứt lời, dã thú lại lần nữa trên thân, Hàn Quang Lỗi thú tính áp chế Thương Hải Tình, chuẩn bị dùng cả một đêm đem cô hoàn toàn ăn sạch.
Một ngày là người phụ nữ của Hàn Quang Lỗi anh, cả đời đều là người phụ nữ của Hàn Quang Lỗi anh, anh không buông tay, Thương Hải Tình vĩnh viễn đừng mơ tưởng đi.
“Hàn Quang Lỗi –” Giãy dụa.
“Kêu ông xã!” Mệnh lệnh.
“Đáng giận, em chán ghét anh.” Người đàn ông này sao có thể đối xử với cô như vậy, anh rõ ràng biết cô đối với anh hết thảy, luôn thúc thủ vô sách……
“Ngoan, là em yêu anh, nói mau!”
“Ngô……” Môi của cô bị ngăn chận.
Được rồi, tội cô tối nay nói sau, hiện tại, khiến cho anh hảo hảo hôn cô, hảo bổ khuyết chỗ trống một tuần nay.
Nào có bà xã chỉ làm một tháng, thật sự là quá ngắn, ít nhất cũng phải cả đời mới đủ!
Này một đêm, hai người thân mật ngọt ngào nỉ non nói đến nắng chiếu rực rỡ, nói đến hai người đều cân bì kiệt lực, hai tay ôm lại thủy chung không có buông ra, bởi vì, bọn họ cũng đều biết đây là hạnh phúc của chính mình.
Hạnh phúc ngay tại trước mắt, mỗi người đều phải càng dũng cảm nắm bắt. Trăm ngàn không cần để ý đến người đời, chỉ cần không vi phạm đạo đức, bởi vì, từ bỏ là cả đời hối hận……
Bọn họ đều bắt được hạnh phúc của chính mình, vậy còn bạn?
[ toàn thư hoàn ]