Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Chương 3

Edit: Vô Phong

"Bà nội cùng mẹ của tôi đều không dự định bỏ qua cho tôi, cho nên tôi không thể không tiếp nhận đề nghị này."

"Anh đi chết đi!" Vu Linh San đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào a, "Chuyện anh bị bức hôn liên quan gì tới tôi, con mẹ nó, tôi bị anh ăn đến không còn một mống rồi, anh còn muốn như thế nào nữa? Tôi cho anh biết, kết hôn với anh sao, không thể nào! Anh phải xuống địa ngục, xin không cần kéo tôi theo cùng."

Lục Hiên Vũ vốn cũng chỉ cùng cô thương lượng một chút, nghe được cô dùng loại giọng điệu phách lối này nói chuyện với hắn, hắn không khỏi có chút tức giận, lúc này hắn cũng vô cùng đau đầu, chuyện này nếu không phải là do cô dựng lên, hắn làm sao nguyện ý đeo cái nồi đen này?

Nhưng mẹ cùng bà nội đã hạ thông điệp cuối cùng, nói hắn phá hủy sự trong sạch của con gái người ta, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. . . . . . Hắn bị niệm đến đau đầu, hơn nữa phụ huynh hai bên tựa hồ còn chọn xong ngày kết hôn rồi, cứ như vậy làm cho mọi người đều biết, muốn lừa gạt cũng không lừa gạt được, hắn có thể làm sao bây giờ?

Lục Hiên Vũ lạnh lùng nói: "Có muốn đáp ứng hay không tùy cô quyết định, dù sao hủy hoại chính là danh tiếng của cô, còn có, đoạn phim trong máy ảnh mặc dù đã xóa, nhưng trong điện thoại của tôi vẫn còn rất nhiều ảnh riêng tư." Nói xong cúp điện thoại.

Vu Linh San chỉ có cảm giác huyệt thái dương của mình đập thình thịch, tên đàn ông khốn kiếp này, tại sao có thể hèn hạ như vậy, vô sỉ như vậy? Vu Linh San đem chăn kéo qua phủ kín mình, tầm mắt bị ngăn trở, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy chung quanh rất tối, không khỏi lại nghĩ tới tình cảnh điên cuồng ướt át kia.

Cô thở dài một cái, dù sao cả nhà hi vọng cô lập gia đình, nếu không gả, mẹ có thể sẽ rất thất vọng, cô trốn ở trong chăn đến cơ hồ hít thở không thông, sau đó vén chăn lên, gọi điện thoại cho Lục Hiên Vũ, "Này?"

"Ừ?"

Trong giọng nói của cô có mấy phần mềm mại, "Cái đó. . . . . . Tôi kết hôn với anh."

"Được, tháng sau." Giọng điệu của hắn giống như "Được, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."

Vu Linh San thở dài một cái, cô cứ như vậy bán mình rồi.

Bởi vì phạm phải một chuyện ngu xuẩn, cô sắp bồi thường cả đời, cô nghĩ, cô trời sinh không phải để làm chuyện xấu đi!

Khi còn bé đi theo Lăng Tuân hái trộm hoa trong sân nhà người ta, người bị bắt là cô; trước kia cùng bạn học ngồi cùng bàn gian lận trong kiểm tra, người bị bắt cũng là cô.

Bởi vì cô không có vận khí làm chuyện xấu, cho nên cô làm một đứa bé ngoan ngoãn, làm một đứa bé an phận, nhìn xem, bất quá cô đột nhiên phá giới, liền gây ra chuyện như vậy.

Hôn lễ tới rất nhanh, trước mấy ngày kết hôn, cô vẫn kiên trì mỗi ngày đến trường học, không bỏ giờ lên lớp, cô cũng ở trong phòng luyện piano, cô muốn dùng sự bận rộn để làm tê dại cảm giác sợ hãi của mình.

Kỳ thực cô thật sự không muốn nhanh như vậy bước vào hôn nhân, nhưng cô không thể không, hắn có trong tay nhược điểm của cô.

Một tuần trước hôn lễ, hai người cùng đi chụp ảnh cưới.

Trong quá trình chụp, yêu cầu ở từng bối cảnh bất đồng làm ra rất nhiều động tác thân mật, hoặc ôm hoặc hôn.

Vu Linh San vô cùng bài xích việc tiếp xúc thân thể giữa hai người, động tác hết sức cứng ngắc, vẻ mặt cũng không đúng, không phải cau mày thì chính là chán ghét.

Nhiếp ảnh gia vô cùng bất mãn, tiến độ như vậy quá chậm, chính là chụp trong hai ngày cũng không chụp xong, hắn tức giận, vì vậy lấy danh nghĩa để cho họ nghỉ ngơi một hồi, kỳ thực muốn bọn họ đi bồi dưỡng một chút tình cảm.

Lục Hiên Vũ kéo Linh San kéo đến một bên, sắc mặt có chút âm trầm, giọng điệu có chút ác liệt, "Cô có biết cô như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi không?"

Vu Linh San rất muốn nổi giận, nhưng bởi vì phải chụp nhiều anh, mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện, cô chỉ là buông mắt xuống nhìn chằm chằm vào giầy của mình.

Sắc mặt Lục Hiên Vũ không tốt lắm, nhưng cũng biết lúc này mắng cô, chẳng qua là sẽ làm tăng thêm cảm xúc tiêu cực của cô, vì vậy hắn chậm rãi thở dài một cái, vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, đột nhiên một tay kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng thân mật bên tai cô: "Bảo bối, em rất đẹp, tự tin một chút."

Hô hấp của Vu Linh San đột nhiên hơi chậm lại, chỉ cảm thấy thanh âm trầm thấp của hắn vô cùng dụ hoặc.

Mặc dù cô luôn luôn nhận được đối xử như sao quanh trăng sáng, nhưng đàn ông lấy lòng cô cực ít, bởi vì cô luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Lời như vậy, lúc này nghe vào trong tai của cô, có một loại cảm giác vô cùng lạ lẫm, cô không khỏi há miệng, môi của hắn đột nhiên gần sát cô, đầu lưỡi cũng trong nháy mắt linh hoạt chui vào trong miệng cô, liếm láp ngọt ngào trong miệng cô.

Cô bối rối, có chút không biết làm sao, nhưng đầu lưỡi của hắn nở hoa trong miệng cô, lòng của cô cuồng loạn phù phù phù phù, hai cánh tay cứng ngắc từ từ vòng qua hông hắn, hắn dùng lực hôn cô, hôn đến mức cô cơ hồ không thở nổi, hôn đến trên mặt cô ửng hồng một mảnh, mới từ từ buông cô ra.

Sau khi hắn buông cô ra, Vu Linh San thở hổn hển từng hơi từng hơi hít vào, hắn lấy đầu cô đè vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve cổ của cô, trong vuốt ve mang theo trêu đùa, Vu Linh San chỉ có cảm giác mình bị kích thích rồi, dưới loại tình huống này cư nhiên choáng váng, tâm tình của cô có chút biến chuyển.

Sau khi được "tẩm bổ", quá trình chụp ảnh tiếp theo rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia hết sức hài lòng! Biến hóa như thế, ngay cả bản thân cô cũng cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi kết thúc việc chụp ảnh, Lục Hiên Vũ tự mình đưa cô về nhà, hắn nắm tay của cô nhẹ nhàng hôn, "Bảo bối, ngủ ngon."

Từ lúc đó cho đến khi kết hôn, hai người bọn họ cũng không gặp nhau nữa, nhưng đối với cái hôn ngày đó, Vu Linh San có chút ngoài ý muốn lại có một chút cảm thụ.

Ngày kết hôn, cô mặc váy cưới xinh đẹp, hắn đứng trong giáo đường, cô từng bước từng bước tiến gần về phía hắn.

Lục Hiên Vũ mặc vest trắng, trên đôi mặt mím chặt nhàn nhạt ý cười, nhìn đối mắt xinh đẹp kia, chiếc mũi thẳng tắp tinh xảo. . . . . . Vẻ anh tuấn của làm cô cảm thấy hôn mê, thời điểm hắn nắm tay cô, đem chiếc nhẫn chậm rãi đẩy vào, nhẹ nhàng nói xong lời thề tân hôn.

Cô vốn chính là một người mềm lòng, vốn chính là một người rất dễ cảm động, dưới trường hợp như vậy, mặc dù rất nhiều đều là lễ nghi thế tục, nhưng trái tim cô vẫn như mật đường hòa tan.

Người đàn ông đối chọi gay gắt với cô đột nhiên trở thành người nhà của cô, vô luận vì nguyên nhân gì, bọn họ cuối cùng cũng ở chung một chỗ, vô luận trước đây có ân oán gì cũng đều có thể hóa giải rồi, giữa người nhà không có thù hận.

Tâm tình của Vu Linh San rất tốt, cừu hận ở đáy lòng cô từ từ nhạt đi, cô nhìn hắn lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ, kiều như vậy, mị như vậy, cười như vậy thẳng tắp rơi vào trong trái tim Lục Hiên Vũ.

Đêm tân hôn, hai người bọn họ ở trong tân phòng, trong lòng cô khẩn trương, tay cầm điện thoại di động nhắn tin với bạn tốt đang ở nước Mĩ xa xôi; mà Lục Hiên Vũ đang nhìn chằm chằm trận bóng trong TV.

Hai người đều rất căng thẳng, không nói lời nào.

Mắt thấy đồng hồ từng giây từng phút trôi qua, Lục Hiên Vũ đột nhiên xoay người lại, ánh sáng từ TV chiếu rọi nửa bên khuôn mặt hắn, có vẻ có chút mông lung, hắn lạnh nhạt nói: "Người nào trước tắm?"

Cô vừa định trả lời, liền nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Vẫn là cùng nhau tắm đi."

"A?" Vu Linh San có chút không dám tin há to miệng, mặt Lục Hiên Vũ không chút thay đổi, đi tới tháo tóc cho cô.

Vu Linh San hơi ngẩn ra, không khỏi có chút cảm động, hôm nay nhà tạo mẫu tóc tạo một kiểu tóc khá phức tạp trên đầu cô, dùng rất nhiều kẹp tăm, chính mình tự tháo thật đúng là có chút khó khăn.

Lục Hiên Vũ chỉ sợ làm đau cô nên làm rất cẩn thận, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn khẽ cúi đầu, động tác dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, môi của cô nhẹ nhàng giương lên, tóc rất nhanh liền bị hắn tháo xuống buông xõa sau lưng.

Sau đó hắn liền tự mình đi về phía phòng tắm, đi được một nửa xoay người nhìn thấy cô đang ngây ngốc tại chỗ, không khỏi quăng cho cô một ánh mắt: "Cô không đến sao?"

Vu Linh San a một tiếng, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bắt đầu bước lên phía trước, cô bước có chút chậm, đuổi theo Lục Hiên Vũ, mặt vẫn không khỏi từ từ đỏ lên.

Bởi vì hôn lễ tới quá nhanh, cô còn chưa từng xem xét qua tân phòng của bọn họ.

Đây là lần đầu tiên bước vào phòng tắm, đi vào liền không khỏi có chút giật mình, toàn bọ tường phòng tắm đều do mặt gương tạo thành, phía trên còn có chiếc đèn treo lờ mờ mông lung, cô nhìn hai người trong gương, không khỏi nghĩ đến hai chữ, mập mờ.

Vu Linh San ngơ ngác đứng ở đằng kia, đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra tương đối mờ mịt.

Chính là Lục Hiên Vũ phía trước cũng đã bắt đầu cởi đồ rồi, hắn đột nhiên xoay người lại nhìn cô, "Thế nào, không muốn tắm thư giãn một chút sao? Mấy ngày nay tôi chính là giống như con quay, loay hoay xoay quanh."

"Nhưng. . . . . ." Cô lắp bắp cúi đầu, chỉ cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập rất nhanh.

Hắn nhíu mày, khuôn mặt bị nhuộm một chút ánh sáng màu vàng nhạt. Giọng điệu của hắn lạnh nhạt nói: "Toàn thân cô chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa sờ qua?" Thời điểm cô không vươn ra móng vuốt bắt người rất đáng yêu, đặc biệt là lúc này trên mặt dính vào một tia đỏ ửng, dáng vẻ ngượng ngùng không biết làm sao.

Lúc này, Vu Linh San bị hắn nhìn đến có chút quẫn bách, tay cũng không biết nên để ở chỗ nào, lần đó cô uống lầm xuân dược mới có thể nhiệt tình không bị cản trở, biến thành dáng vẻ phóng đãng ngay cả mình cũng không nhận ra, nhưng hôm nay ngay cả rượu cô cũng không uống nhiều, đều là Lục Hiên Vũ ngăn cản giúp cô!

Lúc này đầu óc thanh tỉnh đến đáng sợ, thanh tỉnh như vậy khiến cho cô có chút sợ hãi, hôm nay cô sắp dùng đầu óc thanh tỉnh như thế ân ái cùng hắn sao?

Lục Hiên Vũ cũng không nhìn cô, chung quanh đều là gương, hắn lập tức nhìn về một phía nào đó đều có thể nhìn thấy động thái của cô, cô nhăn nhăn nhó nhó đứng ở đàng kia tựa hồ rất không được tự nhiên, trên mặt còn có mấy phần kinh hoảng, biểu tình kia cực kỳ giống một cô gái nhỏ bị sợ hãi.

Cô vốn chính là một cô gái cực đẹp, dung mạo thượng đẳng, vóc người đẹp đến không có biện pháp soi mói.

Hôm nay hắn đặc biệt mời thợ trang điểm đắc lực của mình trang điểm cho cô, hắn muốn để cho cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Đài Loan, cô quả thật không phụ sự hi vọng của hắn, đẹp đến chói mắt như vậy, mắt ngọc mày ngài mang theo phong tình vạn chủng.

Thời điểm lần đầu tiên cùng cô lên giường, hắn rõ ràng mang theo vài phần trả thù, cũng mang tham luyến trong cuộc sống lên thân thể của cô. . . . . . Hắn vốn chính là một người rất biết khống chế dục vọng của bản thân, nhưng một khắc hắn ở trong giáo đường nhìn thấy cô, hắn lại lập tức muốn cô.

Lực hút như vậy không khỏi làm hắn có chút bối rối, hắn không nên bị bất luận thứ gì dẫn dắt, hắn lấy mình làm trung tâm của cuộc sống quá lâu rồi.

Trong lòng lại không khỏi dâng lên vài phần oán hận, nếu không phải cô, hắn cũng sẽ không để cho mình tiến vào gông xiềng của hôn nhân nhanh như vậy.

Hắn ngẩng mặt lên, sắc mặt âm tình bất định, hắn vốn chỉ muốn trêu chọc cô, trêu chọc thôi, bất quá lúc này nhìn thấy dáng vẻ vừa do dự vừa mâu thuẫn của cô, hắn cảm giác sự hứng thú của mình lại nổi lên.

Dù thế nào đi nữa, hắn cưới cũng cưới rồi, cô gả cũng gả rồi, vô luận có ân oán gì đều giải quyết trong ngày hôm nay đi! Cô phải hảo hảo bồi thường hắn, bởi vì hiện tại hắn thật sự không vui.

Hắn nghiêm mặt đi tới phía sau cô, đổi lại mấy phần thần sắc lạnh nhạt, "Quần áo còn chưa cởi ra sao, tôi giúp cô." Cô còn chưa kịp ứng tiếng, hắn đã đi vòng qua phía sau cô, ngón tay thon dài trắng nõn rất nhẹ nhàng linh hoạt cởi cúc áo sau lưng cô, áo cưới rất nhanh từ trên thân thể nõn nà trơn mềm của cô tuột xuống.

Cô có chút không dám tin quần áo của mình lại tuột xuống nhanh như vậy, vội vàng dùng đôi tay ôm ngực, muốn che chắn một chút cảnh xuân.

Lục Hiên Vũ chẳng qua nhẹ nhàng cười một tiếng, đem hai tay của cô kéo xuống nắm ở trong tay mình, cởi bỏ che phủ cuối cùng trước ngực cô, cúi đầu bên tai cô, mang theo vài phần cười tàn nhẫn, "Vu Linh San, cô phải biết rằng có những chuyện sau khi làm xong phải trả giá lớn. . . . . . Ví dụ như, cô làm vợ của ta, ở phương diện này, cô không thể chống cự rồi?"

Hắn đem âm cuối kéo dài ra, mang theo hấp dẫn thật sâu.

Tầm mắt của cô dừng lại ở trên mặt gương, trong gương, cả người cô trần truồng, rúc vào xiêm áo hoàn chỉnh trong ngực hắn, cư nhiên nhìn dung hợp hài hòa đến thế. Cô nhìn chằm chằm liền không tự chủ được ngây ngốc, còn muốn nói thêm cái gì, cả người đã bị Lục Hiên Vũ ôm lên đi tới bồn tắm lớn bên cạnh, hắn vứt cô xuống, tảng lớn bọt nước văng lên.

Vu Linh San nhô đầu khỏi mặt nước, quằn quại như vậy đột nhiên liền thanh tỉnh rất nhiều, cũng không như con vịt nhỏ bị sét đánh giống như vừa rồi nữa, không khỏi tức miệng mắng to, "Lục Hiên Vũ, cái tên biến thái này!"

"Dĩ nhiên, cho tới bây giờ tôi đều không phủ nhận điểm này."

Vu Linh San mắt trợn trắng, nghe nói những người đứng ở chỗ cao luôn có một chút biến thái, ngày thường bọn họ luôn núp mình trong hào quang, chỉ có ở không gian riêng tư mới có thể nở rộ.

Hắn nhanh chóng cởi y phục của mình, lộ ra vóc người khêu gợi, đường cong lưu loát xinh đẹp, không khỏi dính chặt vào mắt cô.

Hắn cũng bước chân vào trong bồn tắm thật to, làn nước ấm áp khiến từng lỗ chân lông của hắn cũng mở ra.

Lúc này trong bồn tắm hai người trần truồng đối diện với nhau, hơi nước mờ mịt trôi lơ lửng trong không trung càng tăng thêm mấy phần mông lung, hắn kéo cô đang núp trong một góc tới gần người mình, không đứng đắn nhéo một cái trên người cô, "Vu Linh San, chưa từng có người dạy cô, đối với chồng mình phải ngoan ngoãn phối hợp đem hai chân mở ra, mà không phải núp ở trong góc sao."

"Anh hù dọa tôi à!" Cô chê cười một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận, sắc mặt cũng khẽ đỏ lên, "Tại sao không phải là anh mở ra hai chân với tôi?"

Lục Hiên Vũ đột nhiên vươn tay ra nặng nề nắm một bên ngực của cô, mắt nhìn chằm chằm vào chấm tròn màu sắc đỏ tươi, môi lại mập mờ đến gần bên tai cô, nhướng mi, lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, tôi bị buộc đáp ứng cuộc hôn nhân này, tôi cảm thấy nếu tôi không đòi cô chút đồ ngọt, tôi sẽ không vui; thứ hai, cho dù tôi mở hai chân của tôi ra cho cô, cô cũng chưa chắc dám nhìn; thứ ba nha, hôm nay cô trở thành vợ của cô, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, đều phải nghe lời của tôi." Người phụ nữ trước mắt chính là con cọp cái mà thôi, thỉnh thoảng trên miệng đòi chút tiện nghi, phát chút ít tính khí, trên thực tế một chút lực rung động cũng không có, vẫn là hảo hảo hù dọa một phen.

Vu Linh San vừa nghe liền tức giận, không khỏi muốn cùng hắn "cởi trần chiến".

Người khác ngược lại lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô, trong mắt mang theo vài phần hài hước, hết sức giãn ra tứ chi, thuận tiện ôm cô vào trong ngực, lại mập mờ dùng ngón cái khẽ vuốt một bên đỉnh.

Thân thể nhạy cảm của Vu Linh San không khỏi run rẩy một chút, cúi đầu hừ một tiếng, nhưng vẫn nghẹn cổ họng, lanh lảnh nói: "Anh muốn làm gì?"

"Thật ầm ĩ." Lục Hiên Vũ chưa từng gặp phải phụ nữ khó dây dưa như vậy, không phối hợp coi như xong, còn thích kêu la, hắn nhìn hiểu thần sắc của cô, bất quá cô tức giận cũng thật là đáng yêu.

Thanh âm của cô trái lại rất dễ nghe, nhưng mà hắn không muốn gây gổ cùng cô, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, nếu như cái gì đó hắn cũng không làm, hắn thật sự sẽ trở nên rất buồn bực, sẽ tiếc nuối cả đời.

Lục Hiên Vũ nhào tới trước dùng sức che môi của cô lại, vừa mới bắt đầu cô cũng không hợp tác, chính là giùng giằng lắc đầu, hai tay của hắn một dùng sức nắm lấy hai tay của cô, một dùng sức đè cô xuống nước.

Vào trong nước, cô đã có thể có nề nếp hơn nhiều, không dám hô hấp, không dám động, sợ mình chọc giận hắn mà bị mưu sát tại chỗ.

Lục Hiên Vũ đầu tiên là từ từ liếm môi cô, sau đó dụ hoặc đem đầu lưỡi của mình tách hai hàm răng của cô ra, chậm rãi thâm nhập vào đầu lưỡi của cô, hắn càng hăng hái hôn cô.

Vu Linh San chỉ có cảm giác không khí trong phổi của mình đều bị hút khô rồi, cô buồn bực đến cơ hồ muốn chết, hắn mới kéo cô dậy, tròng mắt so với lúc nãy càng thêm thâm trầm đen tối, hắn đưa ngón tay thon dài ra xoa đôi môi hơi sưng của cô, vẫn tươi đẹp như vậy.

Vu Linh San thở gấp từng hơi từng hơi một, dùng sức hô hấp, căm tức trừng hắn.

Lục Hiên Vũ không bị ảnh hưởng chút nào, còn đột nhiên cười híp mắt nói: "San San."

"Đừng gọi tôi ghê tởm như vậy." Vu Linh San đột nhiên có chút phiền muộn, người đàn ông này thật sự là tên biến thái sao? Đột nhiên mỉm cười với mình, mặc dù có chút cảm giác được sủng mà lo sợ, nhưng cô càng sợ hơn chính là, đây là người hai mặt trong truyền thuyết sao? Thời điểm hắn cười lên, cùng thời điểm nghiên mặt, quả thật tưởng như hai người.
Bình Luận (0)
Comment