Chương 1007
Trình Thu Uyển nhìn Cố Mặc Ngôn qua hai hàng nước mắt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cũng không dám nhìn anh nữa, cô ta cúi đầu ngập ngừng: “Thế nên… thế nên em và Cố Thành Vũ đã làm một giao dịch, em nói với ông ta, chỉ cần ông ta có thể giúp đỡ nhà họ Trình vượt qua thời kỳ nguy hiểm, em… em sẽ giúp ông ta loại trừ cái gai trong mắt, cũng chính là anh, em trai ruột của ông ta.”
Nói xong, Trình Thu Uyển lại ngẩng đầu lên rồi vội vàng giải thích: “Cố Mặc Ngôn, sở dĩ khi đó em nói như thế cũng chỉ vì dỗ ngọt ông ta thôi, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cấu kết với ông †a hãm hại anh thật, anh tin em đi! Em chỉ muốn dỗ ngọt ông ta để ông ta giúp nhà họ Trình vượt qua nguy cơ trước rồi tính sau thôi.”
Tuy trước đó Cố Mặc Ngôn đã nghe Trình Thư Nghi nói vụ án bắt cóc đó là kế hoạch của Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc này khi nghe thấy Trình Thu Uyển chính miệng nói ra, anh vẫn không giấu nổi sự khiếp sợ và căm uất.
Khi đó anh và Trình Thu Uyển vẫn đang là một đôi yêu nhau mặn nồng, nhưng vì nhà họ Trình, vì bảo vệ thân phận cô chủ nhà họ Trình của mình, cô ta lại nhẫn tâm giết chết anh, anh còn coi cô ta Khi ấy Cố Mặc Ngôn rất thích Trình Thu U) là người gần gũi nhất của mình, ước gì có thể moi tim moi phổi của mình ra cho cô ta, tất nhiên anh cũng chẳng giấu giếm cô ta chuyện gì.
Từ nhỏ đến lớn Cố Thành Vũ đã chẳng ưa gì anh, anh cũng chẳng phải thằng đần, tất nhiên anh cũng cảm nhận được. Nhìn thấy anh em nhà người ta hòa thuận, lúc anh đau lòng không chịu được nữa, anh cũng nói vài câu với Trình Thu Uyển. Nhưng khi ấy anh thật sự không ngờ có một ngày cô ta lại lấy lòng tin của anh dành cho mình ra làm vật để đàm phán với Cố Thành Vũ.
Thì ra những gì anh bỏ ra, những gì anh tự cho là sâu đậm suốt ngần ấy năm qua lại chẳng là gì với cô ta, không ngờ cô ta lại có thể dễ dàng phản bội tình cảm suốt nhiều năm của hai người.
Nực cười hơn nữa là, suốt bấy lâu nay anh lại chẳng hề nhận ra.
“Trình Thu Uyển, vừa rồi cô còn luôn miệng nói mình thích Cố Mặc Ngôn, nếu như cô thật sự thích anh ấy giống như những gì cô nói thì sao cô có thể nhẫn tâm làm những chuyện đó với anh ấy chứ!”
Nghe được lý do Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ cấu kết với nhau, Trình Thư Nghi không cầm lòng được mà lớn tiếng trách móc Trình Thu Uyển. Trong lòng cô, giàu sang do trời, sống chết có số, tiền tài có thể phấn đấu chứ không thể cưỡng cầu, tại sao con người có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hại đến mạng sống của người khác chứ?
Trình Thu Uyển nghe vậy thì bật cười trong nước mắt: “Trình Thư Nghi, cô thì hiểu cái gì, cô đã nếm thử cảm giác mọi thứ bên cạnh đều dần rời xa cô chưa? Nếu như tôi không làm như thế, tôi sẽ mất đi thân phận cô cả của nhà họ Trình, lúc ấy sao tôi còn có thể ở bên Cố Mặc Ngôn? Vì yêu anh ấy nên tôi mới làm thết”
“Vi yêu anh ấy nên cô muốn giết anh ấy ư?” Trình Thư Nghi tức đến bật cười: “Trình Thu Uyển, cô không thấy những gì mình nói quá hoang đường à?”
“Tất nhiên người có xuất thân thấp hèn như cô không thể hiểu được rồi!” Trình Thu Uyển kích động nói đỡ cho mình: “Cố Mặc Ngôn là người thừa kế của tập đoàn Gố Thị, nếu tập đoàn Trình Thị phá sản rồi, vậy thì nhà họ Trình tính là gì, tôi cũng là cái thá gì đâu, nhà họ Cố sẽ đồng ý cho chúng tôi yêu nhau chắc? Chỉ khi giữ lại thân phận cô cả nhà họ Trình của tôi thì chúng tôi mới có cơ hội ở bên nhau trọn đời!”
Trình Thư Nghi không dám tin nhìn Trình Thu Uyển, cô không biết phải nói gì nữa, sao lại có người có logic kỳ lạ đến mức này chứ.
Suy cho cùng, so với Cố Mặc Ngôn thì cô ta càng quan tâm đến mình hơn, nhưng trong lòng cô ta vẫn không chịu thừa nhận, vẫn cứ nghĩ rằng những việc mình làm đều là nhân danh cho tình yêu.
“Nói tiếp đi.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói ba chữ với Trình Thu Uyển, không một ai nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong lòng.
“Gố Mặc Ngôn, em thật sự yêu anh, nhưng em không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trình phá sản được, thế nên em mới đồng ý hợp tác với Cố Thành Vũ, nhưng em xin thề với trời khi đó em không hề: có ý định muốn lấy mạng anh thật, sở dĩ em nói những lời ấy với Cố Thành Vũ cũng chỉ muốn lừa ông ta thôi, em muốn…