CHƯƠNG 101
Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại di động của mình, Tô Thư Nghi ngẩn người, cuống quýt nghe máy: “Alo, bác sĩ Lưu. À thì… tiền viện phí lần này, tôi sắp gom đủ rồi, bác sĩ làm ơn…”
Cô chưa nói dứt lời, giọng nói lo lắng của bác sĩ đã vang lên trong điện thoại: “Cô Tô, tình trạng của mẹ cô đột ngột xấu đi. Bà ấy cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Phiền cô đến ngay để ký tên và thanh toán tiền viện phí được không? Làm vậy thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật sớm nhất có thể!”
Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Giây tiếp theo, cô như phát điên định lao ra khỏi biệt thự.
“Tô Thư Nghi!” Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên đuổi theo, giữ tay cô lại: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh bắt ép xoay người Tô Thư Nghi lại, nhưng cô vừa quay lại anh đã trông thấy gương mặt cô giàn dụa nước mắt, khiến anh không khỏi ngây người.
Tô Thư Nghi mất kiểm soát thét toáng lên: “Anh buông em ra! Mẹ sắp phải phẫu thuật rồi! Anh buông em ra nhanh lên!”
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn run lên, nhưng anh vẫn không buông Tô Thư Nghi ra mà chỉ càng ôm chặt cô vào lòng, khẽ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, em bình tĩnh lại chút đã! Em đến bệnh viện bằng cách nào, làm sao tới kịp. Để tôi gọi điện thoại kêu Dương Tùng Đức đến bệnh viện sắp xếp trước.”
“Không cần…” Tô Thư Nghi vừa nghe thấy Cố Mặc Ngôn muốn giúp đỡ mình liền định từ chối theo bản năng. Nhưng cô vừa mới thốt ra hai chữ đã thấy lửa giận thoáng hiện trong đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn.
“Tô Thư Nghi! Rốt cuộc em định bướng bỉnh tới khi nào! Em có muốn mẹ em khỏe lại không?” Cố Mặc Ngôn tức giận nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Thư Nghi cùng chút đề phòng nơi đáy mắt, giọng anh lại bất giác mềm xuống: “Rốt cuộc em có nhớ anh là chồng em không thế? Xem như anh xin em đấy, vào những lúc như thế này em có thể ỷ lại vào anh một chút được không?”
Xem như anh xin em đấy, ỷ lại vào anh một chút được không.
Tô Thư Nghi vốn đang kích động lập tức giống như bị đóng băng, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn ngơ ngác.
Cô không ngờ người kiêu ngạo như Cố Mặc Ngôn lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Kêu cô ỷ lại anh, lại còn dùng từ ‘xin em’.
Thấy cuối cùng Tô Thư Nghi cũng bình tĩnh lại, Cố Mặc Ngôn mới nhanh chóng lấy di động ra gọi điện cho Dương Tùng Đức: “Alo, Dương Tùng Đức, bây giờ cậu đến bệnh viện ngay, sắp xếp chuyện của mẹ Tô Thư Nghi. Ừ, phải phẫu thuật đột xuất, thanh toán tiền thuốc men trước kia luôn đi.”
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Lúc Cố Mặc Ngôn nói ra những lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tô Thư Nghi đang ở trước mặt.
Chỉ thấy cô cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối sự giúp đỡ của anh.
Gọi điện thoại xong, Cố Mặc Ngôn nắm tay Tô Thư Nghi khẽ nói: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”
Nói xong, anh dẫn Tô Thư Nghi đi ra ngoài.
Tới huyền quan, Tô Thư Nghi mới chợt sực nhớ ra điều gì đó, cuống quít nói: “Cố Mặc Ngôn, xe lăn của anh…”
Quý Trung Khánh đã từng nói Cố Mặc Ngôn giả tàn phế là để đề phòng anh cả mình. Nếu như để người khác thấy được Cố Mặc Ngôn đứng dậy, e là sẽ vướng phải phiền phức không cần thiết.
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tô Thư Nghi, trên mặt nở nụ cười như có như không: “Sợ anh bị người ta phát hiện giả vờ tàn phế à?”
Tô Thư Nghi gật đầu, nhanh chóng đẩy xe lăn ở huyền quan tới: “Em đẩy anh ra ngoài.”
Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn được Tô Thư Nghi đẩy ra ngoài. Vốn dĩ anh đang tức giận, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy hơi vui vẻ.