Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 142

CHƯƠNG 142

Chiếc giường trước mặt chỉ là loại giường đơn hơi rộng, có thể nằm cố được hai người, nhưng chắc chắn sẽ phải áp sát vào nhau.

“Ừ.” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn đã để ý thấy từ đầu: “Chắc là họ cố tình đây mà.”

Tô Thư Nghi cũng đã hiểu ra. E rằng đây là sự “chuẩn bị đặc biệt” mà ông cụ Cố đã nói trước đó. Mặt cô lại đỏ lừ.

Quả thực, tuy ở nhà thì Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn ngủ cùng nhau, nhưng vì giường rất rộng nên không va chạm gì. Còn nếu là chiếc giường này thì mọi chuyện sẽ khác.

“Vừa rồi…” Cố Mặc Ngôn lên tiếng, quay ra nhìn Tô Thư Nghi: “Ông nội nói gì với em thế?”

Nhớ lại những lời ông cụ Cố vừa nói với mình, gương mặt Tô Thư Nghi chợt nóng bừng.

“Không, không có gì.” Tô Thư Nghi thật sự không có mặt mũi nào nhắc lại những lời ban nãy một lần nữa, nhưng khổ nỗi cô không thạo nói dối, khi nói câu này ra là chột dạ vô cùng.

Cố Mặc Ngôn nhướn mày, đứng dậy khỏi xe lăn, chậm rãi bước tới trước mặt Tô Thư Nghi: “Em không nói anh cũng đoán được ông già ấy nói gì với em.”

Mặt Tô Thư Nghi nóng ran: “Thế, thế à?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn đã đi tới trước mặt Tô Thư Nghi. Nhìn điệu bộ mắc cỡ, hoảng loạn của cô, anh chỉ cảm thấy cực kì đáng yêu. Trong một khoảnh khắc, không khỏi dấy lên suy nghĩ trêu chọc cô.

“Đương nhiên là biết chứ.” Cố Mặc Ngôn lại cất tiếng, giọng nói đã trầm hơn, nghe quyến rũ khó tả. Không chỉ vậy, anh còn đặt tay lên cánh cửa ngay sát mặt Tô Thư Nghi, cúi người xuống, ghé sát vào cô: “Ông cụ muốn em với anh sinh con chứ gì?”

Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy đến nơi, đầu cô cúi gằm: “Đúng thế. Thì… người già mà, lo cho anh cũng là chuyện bình thường.”

Giọng nói của Tô Thư Nghi càng lúc càng nhẹ bẫng, vì cơ thể của Cố Mặc Ngôn càng lúc càng cúi thấp, gò má đã sắp chạm vào cô đến nơi.

Hơi thở nam tính ập đến, quấn chặt toàn thân cô, khiến cô hết sức hoảng loạn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Còn Cố Mặc Ngôn, vốn dĩ ban đầu chỉ muốn trêu đùa Tô Thư Nghi, nhưng nào ngờ, càng lại gần Tô Thư Nghi, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, trong khoảnh khắc ấy, tâm trí anh cũng rối bời.

Nhất là Tô Thư Nghi của hôm nay vốn đã khiến người ta rung động lạ thường. Chiếc váy bó sát tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô, từ tầm cao của anh nhìn xuống, cũng có thể thấy đường cong mềm mại và làn da trắng như tuyết.

Trong khi đó, gương mặt nhỏ nhắn áp sát Cố Mặc Ngôn của cô lại càng đỏ rực, hệt như một trái táo tươi ngon mọng nước, khiến người ta rất muốn cắn.

Nghĩ vậy xong, Cố Mặc Ngôn cũng không nhịn được mà làm thật luôn.

Anh cúi người xuống, cắn nhẹ lên gò má nóng bừng của Tô Thư Nghi, không hề dùng sức lực nhưng vẫn dọa cho Tô Thư Nghi giật nảy mình. Cô khẽ ré lên: “Á!”

Tiếng kêu đó càng giống như chiếc lông vũ phe phẩy trái tim của Cố Mặc Ngôn, khiến toàn thân anh bỗng chốc như có lửa châm.

Anh đột ngột đưa tay lên, nắm lấy vòng eo thon thả của Tô Thư Nghi, nâng cả người cô lên, hai cơ thể bỗng chốc áp sát vào nhau.

Cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi càng thêm hoảng loạn: “Cố, Cố Mặc Ngôn… Anh…”

Tô Thư Nghi hoàn toàn không hề hay biết rằng, mỗi một câu mà cô nói ra lúc này đều khiến cơ thể Cố Mặc Ngôn nóng hơn.

Bình Luận (0)
Comment