Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 151

CHƯƠNG 151

Là cô ta nghĩ nhiều rồi sao? Cố Gia Huy, có phải… có phải anh ấy vẫn không buông được Tô Thư Nghi hay không!

Lâm Bảo Châu tức tới mức gần như sắp nổ tung, túm lấy gối trên giường im lặng đập loạn trong phòng như phát điên.

Tô Thư Nghi!

Con đàn bà đê tiện không có liêm sỉ nhà mày!

Rõ ràng xuất thân đê hèn, rốt cuộc mày có tư cách gì mà cướp đàn ông với tao chứ!

Là mày từng bước ép tao tới bước đường này! Vậy thì đừng trách tao không nể tình!

Cô ta phẫn nộ lấy điện thoại ra, sau khi chắc chắn rằng Cố Gia Huy đã đang tắm, mới gọi vào một số điện thoại.

“Alo.” Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của cô ta lạnh băng: “Tìm cho tôi lão già năm đó đi. Nói với ông ta là tôi muốn ông ta giúp một việc, nếu như đồng ý giúp tôi, tôi có thể tìm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cho ông ta. Tất cả đều miễn phí.”

Sáng hôm sau.

Lúc Tô Thư Nghi tỉnh dậy, Cố Mặc Ngôn đã vệ sinh cá nhân xong rồi, đang đứng trước gương sát đất cài cúc áo sơ mi.

Lúc này đa số cúc áo của anh vẫn còn để mở, lộ ra một chút lồ ng ngực, rắn chắc trắng nõn, đường nét cơ bắp rõ ràng, hoàn mỹ như một món đồ thủ công mỹ nghệ vậy.

Tô Thư Nghi không ngờ rằng vừa mới sáng sớm mà mình đã có phúc được nhìn như thế, lập tức ngây người ra.

Chú ý thấy ánh mắt ngây dại của Tô Thư Nghi từ trong gương, khóe miệng Cố Mặc Ngôn bỗng nở nụ cười khẽ đến mức không nhận ra, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao nào? Em hài lòng chứ?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, sững sờ một lúc mới nhận ra hình như Cố Mặc Ngôn đang hỏi mình có hài lòng về thân hình của anh hay không?

Cô lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đánh mắt đi.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt nhìn sang chỗ khác của cô gái, Cố Mặc Ngôn nhíu mày, đáy mắt lóe lên chút không vui.

Anh cũng không quan tâm mấy cái cúc vẫn còn mở trước ngực, quay người đi tới bên giường Tô Thư Nghi, khom người xuống bóp lấy cằm cô, ép cô phải đặt ánh mắt lên người mình lần nữa.

“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ, giọng nói trầm thấp từ tính: “Muốn nhìn thì cứ nhìn, anh đâu thu tiền của em.”

Tô Thư Nghi trợn tròn mắt.

Là ảo giác của cô phải không? Sao cô lại cảm thấy cái tên Cố Mặc Ngôn này nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?

So độ mặt dày thì Tô Thư Nghi không thẳng nổi Cố Mặc Ngôn. Nhìn lồ ng ngực rắn chắc hơi lộ ra của anh ở trước mắt, mặt cô càng đỏ hơn.

Sợ bị Cố Mặc Ngôn nhìn ra mình căng thẳng, cô chỉ đành hoảng loạn chuyển chủ đề: “Ờm… anh nói xem, có khi nào ông nội anh biết đêm qua chúng ta không làm chuyện đó không?”

Lông mày Cố Mặc Ngôn nhướng lên, cơ thể lại cúi thấp thêm một chút: “Có lẽ vậy, cho nên là?”

“Cho nên…” Tiếp xúc với khoảng cách gần như thế này khiến Tô Thư Nghi càng hoảng loạn hơn, nói năng cũng không suy nghĩ: “Cho nên chúng ta có bị mắng không vậy…”

Đuôi lông mày Cố Mặc Ngôn nhướng càng cao hơn: “Tô Thư Nghi, em đang ám chỉ anh đấy à?”

Tô Thư Nghi sững sờ, lúc nhận ra thì đúng là hận không thể cắn đứt lưỡi mình!

Bình Luận (0)
Comment