CHƯƠNG 22
“Không sao.” Cố Mặc Ngôn cất lời, cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, chắc em biết nấu ăn chứ?”
“Hả?” Tô Thư Nghi hoàn toàn không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Mặc Ngôn: “Tôi… tôi biết.”
Tô Thư Nghi vừa trả lời xong thì nhớ tới bữa sáng thịnh soạn của mẹ Vương sáng nay, không nhịn được lại nói thêm hai chữ: “Một chút…”
Đáy mắt Cố Mặc Ngôn xuất hiện chút ý cười rồi lại biến mất ngay lập tức.
“Một chút là đủ rồi.” Anh khẽ nói.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Thư Nghi cố ý dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, dằn vặt mãi coi như làm xong được một bàn bữa sáng.
Đang định đi gọi Cố Mặc Ngôn xuống tầng, nhưng vừa đi ra khỏi phòng bếp đã thấy Cố Mặc Ngôn đi ra từ trong thang máy.
“Em có pin không?”
Tô Thư Nghi hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra trong tay Cố Mặc Ngôn là một chiếc dao cạo râu bằng điện.
Tô Thư Nghi nhận lấy xem thử: “Cần pin cúc áo, trong nhà không có sao?”
“Không có.”
Tô Thư Nghi liếc Cố Mặc Ngôn một cái, cằm anh đã lún phún râu rồi, đúng thật là cần phải cạo: “Gần đây có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị gì đó không?”
“Không có.”
Tô Thư Nghi chợt sững sờ: “Cái gì cũng không có luôn sao?”
Cố Mặc Ngôn lắc đầu.
Tô Thư Nghi lập tức quỳ gối trước cuộc sống của người giàu.
“Vậy giờ phải làm sao đấy?” Tô Thư Nghi có hơi bất lực: “Hay là anh bảo trợ lý kia của anh mua qua đây?”
“Cậu ấy đang trên đường rồi, hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, sợ là không kịp.” Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn khẽ nhíu lại: “Tôi hỏi chú Trương, chú có dao cạo râu mới nhưng không phải bằng diện, tôi không biết dùng lắm.”
Tô Thư Nghi sững sờ một lúc mới hiểu được rốt cuộc Cố Mặc Ngôn tới đây tìm mình để làm gì. Anh muốn cô cạo râu giúp anh à?
“Ở đâu vậy?” Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy Cố Mặc Ngôn như thế này có hơi đáng yêu, mím khóe môi nói: “Tôi biết dùng, để tôi cạo giúp anh.”
“Ở trong tủ chứa đồ.”
Tô Thư Nghi nhanh chóng tìm được dao cạo râu, là loại cổ nhất, còn phải dùng kèm với chất làm trơn. Sau khi Tô Thư Nghi cẩn thật xoa chất bôi trơn quanh cằm Cố Mặc Ngôn, mới cẩn thận cạo râu cho anh.
Khoảng cách giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn bỗng trở nên rất gần nhau, thậm chí hơi thở của Tô Thư Nghi còn có thể phả lên má Cố Mặc Ngôn.