Chương 239
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ tươi của Lâm Bảo Châu nhếch lên, nở nụ cười lạnh như băng, không còn đau buồn và ấm ức nữa mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo rời khỏi nhà vệ sinh hệt như con chim công.
Ở một nơi khác, Tô Thư Nghỉ đã đi đến nhà vệ sinh khác, sau khi đi vệ sinh xong cô lại quay trở về phòng riêng.
Hiện tại đã có rất nhiều người say mèm, họ †úm tụm lại với nhau.
Tô Thư Nghỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống không được bao lâu thì phục vụ đi vào, là đồ uống mọi người gọi, tất cả đều là rượu, chỉ có một ly nước trái cây.
Mọi người đều tranh nhau uống rượu, Tô Thư Nghỉ cầm ly nước trái cây duy nhất rồi †ừ từ thưởng thức.
Không biết lại chơi thêm được bao lâu nữa, Tô Thư Nghĩ thật sự thấy hơi mệt, cô đứng dậy rồi hét lên trong tiếng nhạc ầm ï: ‘Sáng mai tôi còn phải làm báo cáo, tôi xin phép về trước đây.”
Nhưng hiện giờ ai cũng đang chơi rất hăng say, cũng không có người nào để ý đến cô.
Cô bất lực lắc đầu, cầm túi xách, đi đến trước mặt Cố Gia Huy đang ngồi bên cạnh rồi chào tạm biệt: “Tổng biên tập, cảm ơn anh hôm nay đã thiết đãi, hôm nay tôi xin phép về trước.”
Lúc này Lâm Bảo Châu đang ngồi bên cạnh Cố Gia Huy, cô ta đề phòng nhìn Tô Thư Nghĩ.
Còn Cố Gia Huy, hình như do uống quá nhiều nên trông anh ta hơi uể oải, anh ta chỉ day day huyệt thái dương rồi gật đầu.
Tô Thư Nghi nhanh chóng rời khỏi phòng riêng, do đi quá nhanh nên cô không hề chú ý đến vẻ mặt u ám, đắc ý của Lâm Bảo Châu ở phía sau.
Tô Thư Nghỉ vốn định bắt xe về thẳng nhà luôn, nhưng không hiểu tại sao sau khi ra khỏi phòng riêng, mới đi được mấy bước mà cô đã đứng không vững rồi, cô giơ tay vịn vào bức tường trên hành lang mới có thể cầm cự được mà không bị ngã.
Chết tiệt.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải cô không uống rượu sao?
Nhưng tại sao cô lại thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chỉ chẳng còn sức lực thế này.
Không những thế, cô còn cảm nhận được cái nóng hừng hừng không sao tả được từ †rong người mình, rố ràng cô đang mặc váy ngăn, đứng trong phòng điều hòa nhưng vẫn toát mồ hôi khắp người.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua cánh cửa phòng riêng ở ngay bên cạnh.
Cô chỉ thấy mình trong hình ảnh phản chiếu, gò má đỏ ửng không tự nhiên, ánh mắt càng thêm quyến rũ.
Không đúng!
Tô Thư Nghi lập tức định thần lại, tình trạng nguy hiểm hiện giờ của cô chẳng khác nào cảnh tượng của như hai năm về †rước!
Không lẽ là…
Nhớ tới ly nước hoa quả ban nấy mình vừa uống hết, cơ thể của Tô Thư Nghi bất giác run lên cầm cập.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng cô lại nhận ra chân mềm nhũn, cũng không thể cử động được.
Quá sợ hãi, cô đã lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm gọi cho một dãy số mà không cần suy nghĩ.