Chương 289
Mình cùng về lại trường học đi… Hai ta mới là xứng đôi nhất!” Ánh mắt Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi vô cùng trắng trợn, hừng hực ngọn lửa.
Cố Gia Huy phát hiện đêm nay Tô Thư Nghi cực kỳ xinh đẹp. Anh ta càng nhìn càng mê mẩn.
Giờ này trong văn phòng chỉ có trai đơn gái chiếc hai người, bên ngoài đã là đêm dài, ánh đèn rực rỡ từ ngoài cửa sổ thủy tinh ánh vào, rất thích hợp làm vài chuyện đặc biệt, cũng cực kỳ dễ khơi gợi luồng nhiệt sâu trong cơ thể, khiến con người ta rục rịch.
Thanh xuân của ai mà không tươi đẹp?
Mỗi ký ức dù là đắng cay hay ngọt bùi đều mang theo dấu ấn thanh xuân, chờ nhiều năm sau này sẽ biến thành áng thơ đẹp nhất, đáng dư vị nhất.
Mỗi lần Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy đi cùng nhau đều trở thành một cảnh đẹp trong vườn trường đại học. Anh đạp xe đạp chở cô cùng đến trường, cùng tan lớp, cùng tới căn tin ăn cơm, cùng xem phim, cùng làm công ích, như một cặp song sinh dính liền, trời định phải ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Nụ cười của hai người dừng hình ảnh tại khoảnh khắc hai năm trước, sau đó rách nát, tan vỡ. Sự lạnh lùng, quyết tuyệt của Cố Gia Huy trước kia đã trở thành một vết Sẹo trong tim Tô Thư Nghỉ, vĩnh viễn không thể chữa lành.
Tô Thư Nghi nói với anh ta: “Cố Gia Huy, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, không có khả năng bắt đầu lại từ đầu.”
“Không, đừng mà Thư Nghi! Đừng tuyệt tình như vậy… Cố Gia Huy bước từng bước đến gần cô. “Cho anh một cơ hội nữa thôi, cho anh một cơ hội nữa. Anh nhất định sẽ yêu em hết lòng, sẽ bảo vệ em. Những gì Cố Mặc Ngôn không thể cho em, anh đều cho được!”
Tô Thư Nghi liên tục lui lại, bị bức đến tận góc tường. Cô có hơi sợ hãi: ‘Cố Gia Huy, anh đừng tới đây. Anh say rồi, tôi không trách anh. Anh đừng đến gần nữa. Tôi… tôi đã yêu Cố Mặc Ngôn rồi. Xin lỗi Gia Huy!”
Cô ấy yêu người khác!
Cô ấy chính miệng nói với mình, cô ấy yêu Cố Mặc Ngôn!
Nội tâm Cố Gia Huy hoàn toàn sụp đổ. Anh †a van nài, nhưng cô lại không chấp nhận.
Không biết là mượn men say hay Cố Gia Huy cảm thấy uất ức, càng thấy Tô Thư Nghi trốn tránh thì anh ta càng có sức lực, sải bước dài tới mạnh mẽ ôm cô vào lòng!
Sức ép của anh ta rất mạnh, toàn thân gắt gao kiềm giữ cô, khiến cô không thể động đậy!
“Cố Gia Huy, mau dừng lại đi, Cố…’ Còn chưa dút lời, Tô Thư Nghỉ đã bị Cố Gia Huy dùng môi chặn môi!
Anh ta cưỡng hôn cô! Anh ta hung hăng hôn lên môi cô, mặt cô, dùng sức mà hôn!
Mặc cho Tô Thư Nghỉ cầu xin giấy dụa, anh †a cũng không thể ngừng hôn cô, cứ hôn thế này mãi mới tốt!
Nhung nhớ đè nén quá lâu, Cố Gia Huy không bao giờ muốn dễ dàng buông tay Tô Thư Nghi lần nữa. Anh ta phải nghĩ mọi biện pháp cứu chữa, lần nữa có được cô!
Nụ hôn của Cố Gia Huy tới tấp tập kích Tô Thư Nghỉ như mưa, Tô Thư Nghi trốn cũng không thoát. Cô bị anh ta cưỡng hôn, hoàn †oàn không có sức phản kháng.
Tay Cố Gia Huy cũng bắt đầu không thành thật, Tô Thư Nghỉ cảm thấy cơ thể anh ta nổi lên biến hóa rõ rệt, sức lực cũng dần mạnh hơn!
Anh ta muốn cô tới mức không màng tất thảy, chỉ nghĩ muốn làm gì thì làm!
Tô Thư Nghỉ ý thức được mình cần mạnh mẽ chống cự, bằng không hậu quả không thế tưởng tượng. Rồi cô phải ăn nói với Cố Mặc Ngôn thế nào!