Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 38

CHƯƠNG 38

“Ui cha.” Vừa nghe thấy tiếng ho khan, Khương Dĩ Mai vốn dĩ còn đang mang vẻ mặt tức giận lập tức chạy đến kéo Lâm Bảo Châu ra xa một chút: “Tô Thư Nghi, cô còn bị cảm nữa à? Cô đã bị cảm rồi còn tới ăn cơm cùng chúng tôi cái gì chứ, có phải là muốn lây bệnh cho cùng tôi không hả?”

Nghe lời chê cười hoang đường như vậy, Tô Thư Nghi càng cảm thấy trong lòng lạnh hơn.

Cô lạnh nhạt nói: “Dì Khương, dì nói đúng, tôi bị cảm không thích hợp ăn cơm với mọi người, mọi người cứ ăn đi, tôi về trước đây.”

Vừa dứt lời, Tô Thư Nghi đã bắt gặp dáng vẻ đắc thắng của Lâm Bảo Châu.

Cô cười nhạt một tiếng.

“Em gái à.” Cô đột nhiên lên tiếng, hiếm khi mới thấy kêu Lâm Bảo Châu là em gái: “Chúc em và đàn anh Cố tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

Nói xong câu này, cô đã quay đầu đi mất, không hề quay đầu lại.

Lúc ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô mới phát hiện trời đã tối mịt.

Biệt thự nhà họ Lâm giống với nhà họ Cố, trong vòng mấy cây số xung quanh đều không có taxi hay trạm giao thông công cộng gì cả. Tô Thư Nghi đành phải mở điện thoại ra, đang chuẩn bị dùng ứng dụng gọi xe thì di động lại đột nhiên đổ chuông.

Thấy thông báo hiển thị là Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, nhanh chóng bắt máy.

“Alo, là tôi đây.” Giọng nói trầm thấy dễ nghe của Cố Mặc Ngôn vang lên trong điện thoại: “Em đang ăn cơm ở nhà ba em à?”

Không biết tại sao, lúc này nghe thấy tiếng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi bỗng dưng muốn khóc.

“Hình như ăn không được rồi.” Cô mở miệng nói, cố gắng khiến cho giọng của mình trở nên thoải mái một chút: “Bởi vì tôi bị cảm, không muốn lây bệnh cho người khác.”

Cố Mặc Ngôn ở trong điện thoại im lặng một chút, sau đó hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Tôi đang ở biệt thự Duyệt Hải. Ờm… anh ăn cơm trước đi, nhờ má Trương chừa lại cho tôi một chén cháo là được rồi, tôi về ngay đây.”

Sau khi Tô Thư Nghi nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng chìm vào im lặng. Cô không khỏi nhíu mày, đánh mắt nhìn thử mới thấy là điện thoại đã hết pin tắt nguồn mất rồi.

Tô Thư Nghi buồn bực ấn xuống điện thoại vài cái nhưng nó cũng không hề có phản ứng nào hết. Cô bỗng chốc thấy hơi suy sụp.

Lúc này, phía trước cô đột nhiên có đèn xe nhấp nháy.

Cô còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến trước mặt mình rồi dừng lại…

Cửa xe mở ra, tấm sắt rơi xuống, một người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ trượt xuống dưới đất.

Tô Thư Nghi đơ người, đèn xe chiếu thẳng phía sau lưng người đàn ông, tuy gương mặt ngược sáng không nhìn rõ nhưng hình bóng lờ mờ vẫn phác hoạ ra đường nét gương mặt hoàn mỹ của anh… là Cố Mặc Ngôn.

Giây phút này, Tô Thư Nghi thật sự ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên được câu nào.

Xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng trước mặt Tô Thư Nghi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh chợt thấy có chút đáng yêu.

Khoé môi anh khẽ nhếch lên, nói: “Sao thế? Gặp tôi không vui hả?”

Tô Thư Nghi hoàn hồn lại, lắc đầu: “Sao lại không vui được chứ…”

Phải là rất vui mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment