CHƯƠNG 44
Nhìn thấy sự từ chối rõ ràng trên mặt của Tô Thư Nghi, trong lòng Cố Gia Huy không kìm được lửa giận: “Đây là chuyện đã được quyết định rồi, không phải do cô muốn đồng ý hay không, nếu như cô không muốn đi thì có thể từ chức luôn!”
Tô Thư Nghi bỗng siết chặt tay.
Nếu như có thể thì đương nhiên cô cũng muốn từ chức, không cần phải nhẫn nhịn con người Cố Gia Huy này nữa. Nhưng ngặt nỗi mẹ cô lại đang trong bệnh viện, còn cần tiền lương và bảo hiểm của cô.
Thấy Tô Thư Nghi không nói gì, Cố Gia Huy không khỏi cười khẩy: “Nếu như không nỡ từ chức thì lập tức đi chuẩn bị hành lý cho tôi, chuyến bay lúc ba giờ, nếu trễ thì cô cũng đừng làm việc nữa!”
Nói xong, anh ta xoay người đi thẳng.
Tô Thư Nghi biết là mình chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải gọi điện thoại cho má Trương.
Một tiếng sau, má Trương cầm hành lý của cô đi tới dưới sảnh của văn phòng.
“Má Trương, thật sự cảm ơn má, cũng tại tôi thật sự không có thời gian để trở về thu dọn. “ Tô Thư Nghi nói cảm ơn.
“Mợ chủ khách sáo quá rồi. “ Má Trương rất thích cô vợ mới cưới này của cậu chủ, dịu dàng hiểu chuyện, không hề kiêu ngạo ta đây: “Nhưng mà, chuyện đi công tác này cô đã nói với cậu chủ chưa?”
Tô Thư Nghi sững sờ.
Đúng rồi nhỉ, từ khi biết được tin phải đi công tác đến bây giờ, cô đã bị Cố Gia Huy làm cho tức quá mức nên quên chưa nói với Cố Mặc Ngôn một tiếng.
“Tôi sẽ nói với anh ấy.” Tô Thư Nghi gật đầu: “Chỉ có vài ngày, tôi sẽ về sớm thôi.”
Sau khi kéo rương hành lý quay lại văn phòng, Tô Thư Nghi gọi điện thoại cho Cố Mặc Ngôn nhưng anh lại không bắt máy.
Có lẽ là đang họp rồi.
Chuyện của cô cũng không phải là chuyện lớn gì nên Tô Thư Nghi bèn gửi một tin nhắn cho Cố Mặc Ngôn rồi sau đó xuất phát đến sân bay với Cố Gia Huy.
Tại tập đoàn Ngôn Diệu, văn phòng tổng giám đốc.
“Dự án kia của thành phố Q, thái độ của đối phương không đủ chân thành nên hủy thẳng đi.” Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn vào văn phòng, dặn dò Dương Tùng Đức đứng bên cạnh.
“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “À đúng rồi, lúc anh đang họp thì hình như mợ chủ có gọi điện thoại tới thì phải?”
“Tô Thư Nghi?” Cố Mặc Ngôn sững sờ.
Cô chủ động gọi điện thoại cho anh đúng là hiếm thấy, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại, lập tức nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho mình.
“Tòa soạn yêu cầu tôi tạm thời phải đi công tác ở thành phố Q với tổng biên tập, mấy ngày tới tôi sẽ không có ở nhà.”
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, Cố Mặc Ngôn không tránh được có hơi khó chịu.
Lúc này Dương Tùng Đức lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đưa một xấp tài liệu trong tay cho Cố Mặc Ngôn: “Đúng rồi cậu Cố, chuyện anh kêu tôi điều tra mợ chủ đã có kết quả rồi.”
Cố Mặc Ngôn nhận xấp tài liệu kia, mở ra, nhưng khi vừa nhìn đến tờ thứ nhất thì cơ thể của anh bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt tối lại.
Thấy Cố Mặc Ngôn phản ứng như vậy, trong lòng Dương Tùng Đức đang đứng bên cạnh cũng nổi lên vài phần tò mò, không nhịn được mà ghé đầu qua nhìn thử.