Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 533

Chương 533

Sau khi ngồi im lặng một lúc, Tô Thư Nghi chào tạm biệt Trình Nam Quyền về nhà.

Trở về nhìn căn biệt thự trống rồng, trong lòng Tô Thư Nghỉ khó chịu vô cùng.

Ngồi trên sô pha một hồi, Tô Thư Nghi lên lầu tìm một chiếc vali nhỏ, sau khi thu xếp đơn giản vài bộ quần áo của mình, cô kéo vali ra khỏi biệt thự.

Khi đến căn hộ nhỏ nơi mẹ cô ở, Tô Thư Nghỉ đứng trước cửa bấm chuông, người ra mở cửa là dì bảo mẫu giúp chăm sóc mẹ cô.

“Thư Nghị, sao cô lại ở đây?” Dì thấy Tô Thư Nghi xách vali thì rất khó hiểu: “Đây là…

“Tôi tới thăm mẹ.” Tô Thư Nghi vừa nói vừa kéo vali đi vào.

“Để tôi làm cho.’ Bảo mẫu nhanh chóng cầm lấy vali trong tay cô, Tô Thư Nghỉ cười cảm kích nhìn dì.

Quét mắt nhìn quanh, Tô Thư Nghi không thấy mẹ trong phòng khách, dì bảo mẫu chỉ về phía phòng ngủ.

Tô Thư Nghi gật đầu tỏ vẻ đã rõ, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào bên trong Tô Ninh Kiều đang nằm nghỉ ngơi.

“Dì, dạo này mẹ tôi sao rồi?” Tô Thư Nghi nhỏ giọng hỏi, sợ đánh thức Tô Ninh Kiều.

Nghe Tô Thư Nghi hỏi thế, dì bảo mẫu lắc đầu, thở dài một hơi.

Thấy vậy, Tô Thư Nghi lập tức trở nên sốt ruột: ‘Sao thế dì? Chẳng lẽ sức khỏe của mẹ tôi có vấn đề gì à?”

“Mấy ngày nay mẹ cô hay mất tập †rung, ngủ không ngon giấc, hôm qua bà ấy ngồi trên sô pha mãi đến nửa đêm, tôi hỏi làm sao thế nhưng bà ấy không trả lời. Hơn nữa, mấy ngày nay bà ấy cũng ăn không ngon, sáng nay khi ngủ dậy mới uống một bát cháo kê nhỏ, tôi khuyên thế nào cũng không nghe, bà ấy bảo mình nuốt không trôi, vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi một lát thôi.”

Nghe dì bảo mẫu nói vậy, Tô Thư Nghi lo lắng nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Khoảng 4 giờ chiều, cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng tỉnh dậy. Thấy Tô Thư Nghi chuyển đến ở cùng mình, bà cũng rất khó hiểu: ‘Con chuyển đến đây thì Cố Mặc Ngôn làm thế nào?”

“Anh ấy đi công tác không có nhà nên con muốn đến thăm mẹ.” Cô không muốn nói với mẹ chuyện của mình và Cố Mặc Ngôn, đành cười trừ: ‘Mẹ, sức khỏe của mẹ gần đây thế nào? Con nghe dì nói mấy ngày nay mẹ không ăn được mấy.”

‘Không sao, mẹ tự biết sức khỏe của mình, còn khỏe lắm.” Tô Ninh Kiều cười xoa đầu Tô Thư Nghĩ: ‘Chuyển đến đây cũng tốt, đúng lúc mẹ cũng nhớ con, cứ ở đây thêm mấy hôm nữa đi.”

“Dạ”

Tô Thư Nghi đáp, ôm lấy Tô Ninh Kiều.

Cô rất muốn ôm mẹ mà khóc cho đã, kể hết những uất ức, đau khổ của mình cho mẹ nghe, nhưng cô không thể, càng không muốn mẹ lo lắng.

“Mẹ, con cũng nhớ mẹ.”

‘Con bé này.” Tô Ninh Kiều cười mắng Tô Thư Nghị, rồi lại không biết nhớ tới cái gì, bà ôm Tô Thư Nghỉ ngẩn ra.

Sống trong căn hộ nhỏ của Tô Ninh Kiều mấy hôm, mỗi ngày nói chuyện cười đùa với mẹ, Tô Thư Nghỉ cảm thấy tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.

Tối hôm đó, Tô Thư Nghi đang ôm điện thoại di động ngẩn người trong phòng, do dự không biết nên gọi điện hay nhắn tin cho Cố Mặc Ngôn.

Nhưng cô cảm thấy mình không có lỗi trong chuyện này, Cố Mặc Ngôn còn không gọi đến, tại sao cô ấy lại phải gọi đi chứ, cứ như là cô sai ấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như Cố Mặc Ngôn cũng không làm gì sai.

Bình Luận (0)
Comment