Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 546

Chương 546

“Thu Uyển…” Nhìn thấy sự không cam tâm và oán hận chất chứa trong mắt Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền lo lắng nói: “Cố Mặc Ngôn đã kết hôn rồi.”

Nghe thấy những lời Trình Nam Quyền nói, ở một góc không ai nhìn thấy, khoé miệng Trình Thu Uyển khẽ nhếch tạo thành nụ cười giêễu cợt.

-Anh, em nhớ anh…” Cô ấy xoay lưng, ôm chặt lấy Trình Nam Quyền, mở miệng làm nũng giống hồi xưa, như thể hai người chưa từng xa cách nhau nhiều năm vậy.

Sau khi về đến nhà, Cố Mặc Ngôn đặt Tô Thư Nghỉ xuống sô pha, kế tiếp lại xoay người bước vào phòng, cầm hộp cấp cứu ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn chấm nhẹ tăm bông vào cồn, sau đó cẩn thận khử trùng miệng vết thương cho Tô Thư Nghi.

‘A.’ Cồn thấm vào miệng vết thương khiến Tô Thư Nghi cảm thấy tê tê như bị ong chích, không kiềm được mà rụt chân về.

Cố Mặc Ngôn giữ chặt mắt cá chân của Tô Thư Nghi lại rồi ngẩng đầu nhìn cô, dõ dành: “Cố gắng chịu đựng một chút, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì không ổn đâu.”

Giọng anh cực kỳ dịu dàng, trong mắt tràn ngập yêu thương và đau xót.

Tô Thư Nghi cúi đầu nhìn Cố Mặc Ngôn đang xử lý vết thương cho mình, trong đầu bỗng nhớ tới cảnh tượng anh ôm Trịnh Thu Uyển vào lòng, bảo vệ cô ấy lúc ở nghĩa trang, cô cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là ngọt ngào hay là chua xót nưa.

Sau khi quấn băng xong xuôi, Cố Mặc Ngôn đóng hộp cấp cứu lại, để lên bàn trà, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Thư Nghĩ.

“Thư Nghi, chúng ta nói rõ ràng đi.’ Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nhìn Tô Thư Nghi chăm chăm: “Có một số việc anh vẫn luôn muốn nói rõ với em, anh…

‘Em khát, em muốn uống nước.” Tô Thư Nghỉ bất chợt cắt ngang lời Cố Mặc Ngôn, sau đó đứng dậy định vào bếp.

“Để anh lấy cho, em đừng cử động nhiều.”

Cố Mặc Ngôn đè Tô Thư Nghi đang muốn đứng dậy về lại ghế, sau đó đi vào bếp rót nước cho cô.

Tô Thư Nghi nhận lấy ly nước, cúi đầu nhìn nó một lúc rồi mới châm chậm nhấp từng ngụm một.

“Thư Nghĩ, chúng ta…” Thấy Tô Thư Nghi chậm rãi uống xong một ly nước, Cố Mặc Ngôn một lần nữa mở miệng.

Nhưng Tô Thư Nghi lại cắt ngang lời anh: “Cố Mặc Ngôn, em muốn đi tắm trước đã, vừa nãy bị mọi người bao vây, cả người toàn là mùi mồ hôi nên giờ thấy hơi khó chịu.”

Cố Mặc Ngôn liếc nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng vấn đồng ý đáp: ‘Được, chân em bị thương không tiện, để anh giúp em tắm.”

‘Không cần!” Tô Thư Nghi nhanh chóng từ chối: “Em… Em sẽ cẩn thận mà. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

“Đi thôi.” Cố Mặc Ngôn làm lơ những lời Tô Thư Nghi nói. anh khom lưng, định bế Tô Thư Nghi lên.

‘Thật sự không cần đâu mà.” Tô Thư Nghi đẩy cánh tay đang duỗi về phía mình của Cố Mặc Ngôn ra, thái độ tương đối kiên quyết. Cô nhìn Cố Mặc Ngôn, nói: “Em có thể tự tắm.”

“Thế để anh ôm em tới cửa phòng tắm.”

Thấy Tô Thư Nghi cố chấp từ chối, Cố Mặc Ngôn đành phải đồng ý.

“Ừm”

 

Bình Luận (0)
Comment