Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 631

CHƯƠNG 631

Lúc trông thấy Tô Thư Nghi, Cố Mặc Trì ngẩn người trong giây lát, sau đó đôi mắt anh lập tức bùng lên hai ngọn lửa.

“Nước ấm. Sau khi yên lặng nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nghi được một lúc, Cố Mặc Ngôn mới trả lời câu hỏi của cô, giọng khàn khàn êm dịu đượm phần quyến rũ lọt vào tai Tô Thư Nghi. Tô Thư Nghi cảm thấy toàn thân mình nóng ran vì ánh mắt cùng giọng nói của Cố Mặc Ngôn.

“Ừ được, em biết rồi.’ Đáp lại Cố Mặc Ngôn bằng giọng nói có phần run rẩy, Tô Thư Nghỉ cầm ly nước rồi từ từ đi về phía anh.

Bộ đồ ngủ hở hang cực vừa vặn khi được mặc trên người Tô Thư Nghị, tôn lên dáng người hoàn mỹ, thiết kế bó sát cơ thể phác họa những đường cong của cô, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng. Thấy Tô Thư Nghỉ đang đi tới chỗ mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người toát đầy mồ hôi.

“Của anh đây.’ Tô Thư Nghi đi đến cạnh giường đưa ly nước cho Cố Mặc Ngôn, cô cúi đầu dời mắt sang nơi khác, không dám đối mặt với anh.

Cố Mặc Ngôn không nhận cái ly mà Tô Thư Nghi đưa, anh cứ dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chăm chăm cô.

Bị Cố Mặc Ngôn nhìn như vậy, Tô Thư Nghi đặt chén nước xuống cái bàn ở bên cạnh, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cô lại không biết hành động ấy còn quyến rũ hơn nữa.

Cố Mặc Ngôn kéo Tô Thư Nghỉ đang đứng trước mặt, đè cô ở xuống dưới mình và hôn lên.

Hình ảnh trước mắt cùng với xúc cảm dưới tay quả thật sắp khiến Cố Mặc Ngôn phát điên, nhất thời động tác cũng có chút mất bình tĩnh và thô bạo.

Lúc này Tô Thư Nghi cũng bất chấp thẹn thùng, nhiệt tình đáp lại anh, trong lòng cô mừng thầm, xem ra những suy đoán trước kia của mình đều là sai.

Hai tay của Tô Thư Nghỉ vòng qua phía sau lưng Cố Mặc Ngôn, ôm thật chặt lất người đàn ông mà cô yêu.

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghị, vài sợi tóc lòa xòa bị ướt mồ hôi nhẹ nhàng rơi ở trên mi mắt anh, tăng thêm vẻ nóng bỏng.

“Cố Mặc Ngôn…’ Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Thư Nghi loạn nhịp, không kìm nén được khẽ gọi tên anh, kích thích anh càng thêm động tình.

Cố Mặc Ngôn hôn dần xuống phía dưới của Tô Thư Nghỉ, anh nhẹ nhàng gặm cắn _ ở cổ cô, để lại một vết tích.

Đột nhiên, Cố Mặc Ngôn thoáng nhìn thấy vết sẹo ngay dưới xương quai xanh của Tô Thư Nghỉ, mọi động tác của anh đột ngột dừng lại.

Tuy những vết thương trước đó của Tô Thư Nghỉ đều đã lành, nhưng trên người vẫn không tránh được mà để lại một vài vết sẹo. Trông thấy những thứ này, trong đầu Cố Mặc Ngôn lại hiện lên cảnh tượng Tô Thư Nghi bị bốn tên đàn ông kia xé rách quần áo.

Nhiệt độ trên người nhanh chóng giảm mạnh, thậm chí Cố Mặc Ngôn còn cảm nhận được một cơn ớn lạnh kéo tới chỗ mình, bên tai thoáng nghe thấy tiếng khóc cầu cứu của Tô Thư Nghỉ: “Cố Mặc Ngôn, cứu em, Cố Mặc Ngôn, cứu em với, cứu em với…

Thấy Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, nét mặt căng thẳng, trong mắt chứa vẻ lạnh lùng, Tô Thư Nghỉ không biết vì sao: “Cố Mặc Ngôn, anh sao vậy?”

Bị giọng của Tô Thư Nghỉ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, Cố Mặc Ngôn khẽ ngẩng đầu nhìn cơ thể ửng hồng dưới thân mình, mắt cô đầy mơ màng, nhưng anh không còn tâm tình mà tiếp tục nữa.

Bình Luận (0)
Comment