Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 692

Chương 692

Tiếng kêu không biết xấu hổ của Trình Thu Uyến vang lên không ngớt, đánh vỡ hoàn toàn ảo tưởng của cô.

Tô Thư Nghi ngồi trượt xuống theo vách tường, muốn rời đi, nhưng dù làm thế nào cũng không cất bước nổi. Cô muốn vào phòng ngủ, nhưng cuối cùng vấn không có đủ dũng khí đối mặt với chuyện này. Cô chỉ đành ngồi thừ người tại chõ, lắng nghe tiếng rên của Trình Thu Uyển mà cảm giác mình như đang bị xẻo từng miếng thịt.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn không đưa cô đi khám thai, lại còn thông đồng với bác sĩ muốn phá đứa con trong bụng cô. Hơn nữa anh bảo cô là đến công ty xử lý công chuyện, nhưng giờ lại đang làm chuyện xấu hổ với Trình Thu Uyển trong chính căn nhà của họ. Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi chỉ thấy trái tim mình không chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng sụp đổ.

Cô căn chặt mu bản tay rồi khóc không thành tiếng, vẫn không muốn tin Cố Mặc Ngôn sẽ làm ra chuyện như vậy. Đây không phải Cố Mặc Ngôn trong ấn tượng của cô, Cố Mặc Ngôn mà cô biết không phải như vậy, người cô yêu chắc chăn sẽ không làm vậy với côI Nhỡ đâu người trong đó không phải Cố Mặc Ngôn thì sao? Trong tim Tô Thư Nghi lại dâng lên một tia hy vọng, cô chỉ nghe thấy tiếng Trình Thu Uyển chứ không hề nghe thấy tiếng Cố Mặc Ngôn, chưa biết chừng người đàn ông đó không phải Cố Mặc Ngôn mà là người khác?

Không dùng tư duy logic hỗn loạn của mình để suy nghĩ kĩ thêm nữa, giờ đây Tô Thư Nghi đang tìm mọi lý do, cố gắng thuyết phục mình rằng người trong phòng không phải Cố Mặc Ngôn. Nhưng đến cùng cô vẫn không có dũng khí bước vào.

Tô Thư Nghi vội vã rút điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Cố Mặc Ngôn rồi ấn gọi. Cố Mặc Ngôn, em tin anh sẽ không làm chuyện như vậy, anh nhất định phải nghe máy, nghe máy đi…

Vào lúc Tô Thư Nghi đang thầm cầu nguyện không ngừng thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cố Mặc Ngôn vang lên trong phòng ngủ. Lúc này trái tim cô chợt nguội lạnh, vì cô biết đó đúng là chuông điện thoại của anh.

Mấy hôm trước trong lúc rảnh rỗi cô đã cài tiếng chuông này cho anh, vậy nên cô không hề nghe nhầm. Chẳng lẽ người trong phòng là anh thật ư?

Cô lắc đầu nguầy nguậy, dù thế nào đi nữa cũng không muốn tin vào suy đoán của mình. Cô chỉ mong Cố Mặc Ngôn nhanh chóng bắt máy rồi nói với cô rằng bây giờ anh không có ở nhà. Chỉ cần anh nói vậy là cô sẽ tin ngay.

Nhưng dường như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Tô Thư Nghị, lúc này giọng điệu hờn dõi của Trình Thu Uyển lại vang lên.

“Ây da, anh đáng ghét quá đi. Những lúc thế này đừng có nghe điện thoại, nhất là cuộc gọi của người đàn bà xấu xa kia, làm mất hứng đó… a… Cố Mặc Ngôn, anh hư quá…

Tô Thư Nghi không nghe thấy Cố Mặc Ngôn trả lời ra làm sao, nhưng cuộc gọi trên tay cô đã ngắt kết nối khi tiếng Trình Thu Uyển vừa ngưng.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại…

Nghe giọng nói máy móc vang lên trong điện thoại, cánh tay cô buông thõng. Cô ngồi sụp xuống đất, cảm giác như toàn thân mất hết sức lực.

Giờ thì cô đã hiểu thế nào là “mọi hy vọng đều tan thành mây khói” rồi. Cô đã viện rất nhiều lý do để bào chữa cho Cố Mặc Ngôn, một mực không chịu tin anh sẽ phản bội mình, không ngờ kết quả cuối cùng lại chứng minh cho cô thấy cô thật ngu ngốc.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa, Cố Mặc Ngôn là đồ khốn! Trước giờ cô bị mù nên mới không nhìn rõ con người anh, là do cô biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đến bây giờ mới nhận ra bộ mặt thật của anh.

Nhưng tại sao chứ? Tô Thư Nghi không thể nào hiểu nổi, mấy hôm trước cô chủ động đòi ly hôn, tại sao anh không nhân tiện đó mà đồng ý luôn, lại làm như mình có tình cảm sâu nặng lắm.

 

Bình Luận (0)
Comment