Chương 750
“Sao vậy Thư Nghi?” Vừa rồi anh ta ngồi trong phòng họp, nghe được tiếng khóc kích động của Trình Thư Nghị, anh ta lập tức đi ra đây ngay, ai ngờ lại thấy cảnh cô khóc ướt cả mặt, vội vàng.
chạy ra ngoài.
“Anh ơi!” Cuối cùng cũng thấy được chỗ dựa, Trình Thư Nghi khóc lóc, chạy lên giữ lấy Trình Nam Quyền: “Manh Bảo mất tích ở gần đường Bình An rồi, bảo mẫu nói là tìm khắp nơi mà không thấy đâu, bây giờ em phải làm sao đây?”
Nghe chuyện Manh Bảo mất tích, Trình Nam Quyên cũng hoảng lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất lực khôn cùng của Trình Thư Nghĩ, anh ta cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Thư Nghỉ, em bình tĩnh lại trước đã, có khi Manh Bảo ham chơi nên chạy đi xa thôi. Bây giờ anh sẽ phái người đi tìm ngay, chúng ta không được hoảng hốt bằng bất cứ giá nào, nếu không thì sẽ càng khó mà tìm được Manh Bảo!”
Trình Nam Quyền an ủi Trình Thư Nghỉ vài câu rồi lấy điện thoại di động ra gọi vài cuộc, điều động tất cả những thám tử mà anh †a biết để tìm xem Manh Bảo đang ở đâu.
Sau khi cúp máy, Trình Nam Quyền và Trình Thư Nghi cùng chạy tới nơi Manh Bảo mất tích, liên tục tìm kiếm bóng dáng cậu bé ở khu vực gần đó.
Trình Thư Nghỉ ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô liên tục miêu tả hình dáng của Manh Bảo với người qua đường, nhưng chẳng ai nhìn thấy cậu bé cả.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Manh Bảo! Manh Bảo!” Lòng Trình Thư Nghỉ nóng như lửa đốt, cô kêu to tên của Manh Bảo, nước mắt rơi như mưa. Manh Bảo.
là tất cả những gì cô có, cậu bé không thể gặp chuyện chẳng lành được, nếu không, cô cũng không sống nổi nữa Khi Trình Thư Nghỉ sắp phát điên vì không tìm được Manh Bảo, bỗng nhiên Trình Nam Quyên gọi điện thoại tới.
“Thư Nghị, đã có tin của Manh Bảo rồi!”
Nghe Trình Nam Quyền nói xong khiến Trình Thư Nghi mừng rỡ vô cùng: “Bây giờ Manh Bảo đang ở đâu?”
“Bây giờ thäng bé đang ở tập đoàn Gố Thị, ở cùng với Cố Mặc.
Ngôn!” Khi vừa nhận được tin này, Trình Nam Quyền cũng rất kinh ngạc “Cái gì!” Trình Thư Nghỉ vừa mới yên tâm được một chút thì lại bắt đầu lo lắng: “Là Cố Mặc Ngôn bắt nó đi sao? Anh ta muốn làm gì?”
Bây giờ Trình Thư Nghỉ đã hoàn toàn bối rối rồi. Chẳng lẽ Cố Mặc: Ngôn đã biết Manh Bảo là con của anh nên muốn cướp cậu bé ra khỏi tay cô sao?
“Thư Nghị, tạm thời em đừng lo lảng, hình như là sau khi Manh Bảo và bảo mẫu bị lạc xong thì gặp phải Cố Mặc Ngôn, sau đó Cố Mặc Ngôn đưa nó tới tập đoàn Cố Thị. Bây giờ Dương Tùng.
Đức đang tìm mẹ của đứa bé, cho nên chắc là Cố Mặc Ngôn vẫn chưa biết thân phận thật sự của Manh Bảo đâu!” Trình Nam Quyền nói hết những thông tin mà anh ta điều tra được.
“Vậy… vậy em phải đi đón Manh Bảo bằng cách nào đây?” Sau khi biết là Manh Bảo vẫn an toàn, rốt cuộc Trình Thư Nghỉ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu sau cô lại cảm thấy bế tắc. Nếu mình đi đón Manh Bảo, với trí tuệ của Cố Mặc Ngôn, chắc chăn anh sẽ nghi ngờ rồi liên tưởng này nọ.
“Anh đã bảo người nhà họ Trình giả làm ba mẹ của Manh Bảo, tới tập đoàn Cố Thị đón cậu bé về rồi, em yên tâm đi, Manh Bảo sẽ quay về sớm thôi!”
“Ừm vâng.” Trình Thư Nghi gật đầu lia lịa, vẫn là Trình Nam Quyền suy nghĩ chu đáo.
Nhưng cô lại lo về một chuyện khác, dù gì thì Manh Bảo cũng chỉ là một đứa bé, lỡ như cậu bé nói lộ ra, khiến Cố Mặc Ngôn phát hiện chuyện gì đó thì cô phải làm sao đây?