Chương 792
Hà Kim Minh còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi hai người thì Trình Thu Uyển đã nhìn thấy anh ta, cô ta mở lời nói trước: “Quả nhiên, tốc độ tới đón người tình trong lòng nhanh thật đấy nhỉ, tôi không nhớ lúc anh đến đón tôi cũng tích cực như vậy đâu.”
Hà Kim Minh cũng phụ họa theo: “Câu này của cô Trình đúng là oan cho tôi quá, chẳng phải lần nào cô gọi tôi cũng đến đó sao?”
“Được rồi, không nói đùa với anh nữa, anh đến tìm Thư Nghỉ có chuyện phải không. Vậy thì tôi không ở đây làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây.”
Trình Thư Nghỉ nói xong thì vẫy tay với bọn họ, sau đó di chuyển xe lăn chuẩn bị rời đi.
“Sao tôi vừa đến cô lại đi rồi, không muốn nhìn thấy tôi à?” Hà Kim Minh vừa nói đùa vừa tiến lên đẩy xe lăn cho Trình Thu Uyển.
“Chẳng phải tôi sợ mình làm kỳ đà cản mũi sao, anh nói như thế cũng vô lương tâm quá đấy.” Trình Thu Uyển mỉm cười rồi mắng một câu, sau đó cô ta nhìn Trình Thư Nghỉ rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Mặc Ngôn còn đang ở nhà đợi tôi về ăn cơm, nếu như tôi về muộn, chắc hản anh ấy sẽ đói bụng vì đợi tôi mất, vì vậy tôi phải nhanh chóng về nhà mới được.”
Trình Thu Uyển nói xong còn len lén quan sát vẻ mặt của Trình Thư Nghỉ nhưng lại thấy cô chẳng có gì thay đổi, dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm, như thể không hề nghe thấy những gì cô †a nói vậy.
Phản ứng này của Tô Thư Nghi đã nói rõ cô đã thích Hà Kim Minh rồi nên mới không bận tâm đ ến Cố Mặc Ngôn nữa sao?
Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển vốn nên thấy vui vẻ, nhưng không hiểu sao cô ta lại có một sự thất vọng không nói được thành lời.
Sau khi Hà Kim Minh đưa Trình Thu Uyển lên xe xong, anh ta nhìn chiếc xe đang rời đi rồi nói một tiếng “bye”, sau đó quay người đi về bên Trình Thư Nghi.
“Chúng ta cũng đi nhé?” Hà Kim Minh hỏi dò.
“Ừ”” Trình Thư Nghi mặt không cảm xúc gật đầu, cô theo Hà Kim Minh lên xe của anh ta.
“Anh có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi sao?” Sau khi Trình Thư Nghi ngồi lên xe, cô nhìn Hà Kim Minh rồi hỏi.
Hà Kim Minh nghe thấy thế thì quay đầu sang nghiêm túc nhìn cô: “Anh muốn nói một chuyện rất quan trọng với em, đó là anh muốn gặp em thế nên mới gọi điện thoại cho em rồi tới đón em.”
“Anh đang nói đùa đấy à?” Cơn giận dần xuất hiện trong đôi mắt của Tô Thư Nghỉ.
Hà Kim Minh chỉ đành bất lực cười khổ, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh ta quen cô, nếu như không nói như thế thì với tính cách của cô, sao cô có thể đồng ý để anh ta tới đón mình chứ?
Trình Thư Nghi thấy Hà Kim Minh im lặng thì quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, cố gắng dẫn cơn giận của mình xuống. Cô tốn nhiều nước bọt như thế mới khuyên được chú Trần về, vậy mà anh ta lại cho cô một lý do hoang đường như thế ư?
Sau đó Trình Thư Nghỉ nhìn Hà Kim Minh rồi nói: “Tôi cứ nghĩ trước đó mình đã nói rất rõ ràng với anh rồi, chúng ta không có khả năng đâu, anh cũng đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mình vào tôi nữa.”
*Thời gian của anh thế nào mới được gọi là lãng phí, chỉ có một mình anh hiểu. Với anh mà nói đây không phải là lãng phí thời gian.” Hà Kim Minh nghiêm túc trả lời.
Trước đây do được Trình Thu Uyển nhờ vả nên Hà Kim Minh mới tiếp cận Trình Thư Nghỉ, nhưng về sau càng tiếp xúc nhiêu với cô anh ta càng cảm thấy người phụ nữ này thú vị, khiến anh ta không khỏi chủ động muốn gần gũi cô, hiểu thêm về cô. Sau này.
cảnh tượng xảy ra trên du thuyền càng khiến anh ta có cái nhìn khác về Trình Thư Nghi.