CHƯƠNG 82
Không chỉ có thế, tuy Cố Mặc Ngôn trước mặt anh ta ngồi trên xe lăn nhưng cả người anh lại tỏa ra khí phách và tao nhã trời sinh, khiến người ta hoàn toàn không thể rời được mắt.
Cố Gia Huy bỗng nghĩ đến những câu chuyện mà ba mình thi thoảng nhắc đến người chú út này. Người ba trước giờ luôn coi thường mọi thứ của anh ta cũng nói, nếu như đôi chân Cố Mặc Ngôn không bị tán phế thì ông ấy vốn không có cơ hội để tranh giành với anh.
Cố Gia Huy chợt cảm thấy trong lòng ngổn ngang.
Anh ta từng cảm thấy mình là kẻ được sinh ra trong ưu ái, nhưng lúc này anh ta mới hiểu rằng nếu so sánh với Cố Mặc Ngôn, anh ta hoàn toàn không đáng gì.
Tuy rằng anh ta cũng không biết vì sao mình phải so sánh với Cố Mặc Ngôn, nhưng nhận định ấy ở trong lòng khiến anh ta bỗng có cảm giác buồn bực không rõ.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta nhếch mép, đáp: “Cũng khá quan tâm ạ. Dù sao, chắc chú út cũng chưa biết, khi còn đi học cô ta từng ở bên cháu.”
Cố Gia Huy cố ý nói chuyện khinh bạc như thể muốn chọc tức Cố Mặc Ngôn.
Và đúng là lần này lời nói của anh ta đã có tác dụng rồi.
Bàn tay Cố Mặc Ngôn đặt trên tay cầm xe đột nhiên siết chặt, rất nhanh, anh cười khẩy: “Thế à?”
Chỉ câu hỏi giản đơn nhưng lại sắc lẹm, sự tức giận trong lời nói khiến người ta không rét mà run.
Tới giờ Cố Gia Huy mới ý thức được hình như mình đã quá đà mất rồi, mặt anh ta tái mét, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi đôi chút: “Chú út, chú đừng quá để tâm, chỉ là một người phụ nữ thôi mà. Cháu hỏi những điều này chỉ vì lo thím biết chuyện sẽ không vui.”
Nhắc tới người vợ mới cưới của Cố Mặc Ngôn cũng rất thần bí.
Nghe nói ông nội Cố Gia Huy vốn định tìm cho Cố Mặc Ngôn một cô tiểu thư gia thế. Ba của Cố Gia Huy còn lo mối hôn nhân gia tộc như thế sẽ mang lại thế lực cho Cố Mặc Ngôn. Nhưng không ai lường được Cố Mặc Ngôn lại bỗng dưng nói mình đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn của anh lại chỉ là một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường.
Cố Gia Huy về nước một thời gian rồi nhưng vẫn chưa được gặp người thím trong truyền thuyết ấy.
Cố Mặc Ngôn liếc nhìn Cố Gia Huy, không đáp lại tiếng nào.
Cố Gia Huy nhận ra có lẽ mình đã lắm lời mất rồi, biểu cảm cũng hơi lúng túng, cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi lúc trước của Cố Mặc Ngôn: “Cháu nhận được thư nặc danh gửi mấy tấm ảnh này tới.”
“Nặc danh?” Cố Mặc Ngôn hỏi lại, ngữ điệu khó dò.
Cố Gia Huy gật đầu. Trong lòng anh ta vẫn có chút không cam lòng, không nhịn được nói: “Chú út đừng trách cháu lắm lời. Người phụ nữ Tô Thư Nghi này thực sự rất phóng túng, điều tiếng trong công ty cũng xấu, cho nên chú vẫn nên…”
“Gia Huy!” Cố Mặc Ngôn lên tiếng ngắt lời Cố Gia Huy, giọng điệu không vui: “Có phải cậu lo nhiều quá rồi không?”
Cố Gia Huy giờ mới ý thức được mình nhiều lời, chỉ đành cụp mắt: “Xin lỗi chú út.”
“Được rồi. Gia Huy, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.” Cố Mặc Ngôn chỉnh lại cổ áo, hờ hững đáp: “Vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà.”
Nói xong, anh không để ý tới Cố Gia Huy mà đi luôn ra khỏi quán cà phê.
Cố Mặc Ngôn quay lại xe ngồi vào ghế của mình, Dương Tùng Đức ngồi ở ghế lái bên cạnh chỉ cảm thấy hôm nay nhiệt độ trong xe thấp hơn bình thường mấy độ.
“Dương Tùng Đức.” Lúc này, Cố Mặc Ngôn chợt mở miệng nói: “Chuyện lần trước tôi nhờ cậu điều tra, cậu điều tra đến đâu rồi?”