Chương 841
Sau khi nghe những lời này của Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn dừng động tác trên tay lại, toàn bộ các loại cảm xúc phức tạp thoät cái đã xộc lên tim anh “Không cần đâu, chúng ta nói sau đi.” Cố Mặc Ngôn im lặng trong một chốc mới mở miệng nói: “Cậu đi bận việc của mình trước đi.”
Dương Tùng Đức nghe vậy không biết nên vui hay buồn, sau khi nói “vâng”, anh ta rời văn phòng của Cố Mặc Ngôn. Tuy anh ta có phần do dự nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.
Cố Mặc Ngôn siết chặt cây bút trong tay, khóe miệng anh mím thành một đường thẳng. Bây giờ anh muốn gặp Tô Thư Nghỉ biết bao, anh muốn ôm cô vào lòng và nói bày tỏ nỗi nhớ nhung cùng đau khổ của mình.
Nhưng anh không đủ tư cách, bây giờ anh chưa đủ tư cách để gặp cô. Anh muốn khiến Cố Thành Vũ phải trả cái giá mà ông ta phải trả, anh muốn trả thù cho đứa con đã chết của họ, và anh muốn đưa tất cả những người đã làm tổn thương cô ra trước pháp luật!
Chỉ sau khi làm xong những chuyện này, anh mới có thể đứng trước mặt cô một lần nữa và cầu xin sự tha thứ của cô. Đúng vậy, cầu xin, chỉ cần cô bằng lòng tha thứ cho anh, anh cam tâm tình nguyện hạ mình thấp hèn như hạt bụi.
Mấy ngày nay Cố Thành Vũ vô cùng sợ hãi, sau khi thú nhận với Cố Mặc Ngôn chuyện xảy ra khi đó, ông ta cố gắng liên lạc với Tô Thư Nghi, nhưng cô không hề trả lời điện thoại của ông ta chứ đừng nói đến việc chủ động liên lạc với ông ta.
Ông ta không hiểu ý của Tô Thư Nghỉ, không biết rốt cuộc cô có.
giao bằng chứng ông ta đã hối lộ các quan chức không?
Mấy ngày nay Cố Thành Vũ đều ngủ không ngon. Chỉ cần nhắm mắt lại là ông ta sẽ mơ thấy khung cảnh cảnh sát còng tay dẫn ông ta đi, mỗi lần tỉnh lại ông ta đều toát mồ hôi lạnh đầy người Tuy nhiên, ông ta vẫn ôm tâm lý cầu may, đã nhiều ngày như vậy mà không có động tĩnh gì, hẳn là Tô Thư Nghỉ đã quyết định sẽ bỏ qua cho ông ta rồi, dầu sao ông ta cũng đã làm theo yêu cầu.
của cô rồi mà.
Không được, ông ta vẫn nên tìm cách lấy được những tài liệu trong tay cô thì mới an toàn. Làm thế nào mới có thể tránh những rắc rối trong tương lai mãi mãi đây? Trong mắt Cố Thành Vũ lóe lên tia hung ác, ông ta dứt khoát đã không làm thì thôi, hễ làm thì phải làm đến cùng, chỉ cần trên đời này không còn Tô Thư Nghỉ thì ông ta không cần phải thấp thỏm lo sợ như vậy mỗi ngày nữa.
Xem ra ông ta phải lên kế hoạch cẩn thận cho chuyện này, lần này nhất định phải thành công, nhất định không được phạm sai lầm lần nữa.
Sau khi Cố Thành Vũ hạ quyết tâm, trong lòng ông ta cảm thấy thư thả hơn nhiều và cuối cùng cũng có một giấc ngủ khá yên bình, không còn mơ thấy những chuyện hỗn độn kia nữa. Nhưng vào giờ phút hiếm hoi như vậy mà ông ta lại bị tiếng gõ cửa, không, phải nói là tiếng đập cửa đánh thức.
Cố Thành Vũ vô cùng tức giận mở mắt ra rồi xông xuống giường.
Sau khi mở cửa phòng lập tức nhìn thấy Cố Gia Huy đứng ở ngoài cửa vẻ mặt đầy hoảng hốt.
“Mới sáng sớm mà làm gì thế?” Trong giọng nói của Cố Thành Vũ mang theo cơn tức giận bừng bừng.
Nhưng Gố Gia Huy đâu còn quan tâm những thứ này: “Ba, không hay rồi, bây giờ cảnh sát đang ở dưới lầu, bọn họ muốn gặp ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Vừa rồi khi anh ta ra ngoài chạy bộ buổi sáng thì thấy xe cảnh sát chạy vào khu nhà mình, vì tò mò nên anh ta nhìn thêm mấy lần, không ngờ xe cảnh sát lại dừng trước nhà mình.
Cố Gia Huy vội vã trở về nhà trong cơn hoảng sợ, đúng lúc anh ta nghe thấy cảnh sát nói với bảo mẫu rằng họ muốn đưa ba anh ta trở lại đồn cảnh sát để thẩm vấn.