Chương 853
“Là do anh tự làm tự chịu mà thôi.” Cố Mặc Ngôn mặt không biến sắc đáp, “Đúng, là tao tự làm tự chịu.” Cố Thành Vũ sảng khoái thừa nhận: “Nhưng mày cũng đâu cần tuyệt tình tới vậy? Phơi bày những chuyện kia ra ngoài ánh sáng thì có lợi gì cho mày chứi Số cổ phần của mày trong tập đoàn Cố Thị cũng đâu có ít, mày là đang hủy diệt nhà họ Cố đó có biết không!”
*Cổ phần công ty ư?2 Cố Mặc Ngôn hừ một tiếng: “So với con tôi thì cố phần công ty có đáng là gì!”
“Con của ai?” Nghe đến đây, Cố Thành Vũ ngây ra như phỗng.
Ông ta chưa từng nghe tới chuyện Cố Mặc Ngôn có con cả, chẳng lẽ là con riêng?
Nghĩ vậy, Cố Thành Vũ không kiềm được mà cau mày. Nếu Cố Mặc Ngôn có con thật, vậy tất cả mọi thứ của nhà họ Cố đều sẽ rơi vào tay anh hết. Không ngờ bản thân phấn đấu cả nửa đời người cuối cùng lại là may áo cưới cho kẻ khác.
*Tất nhiên là con của tôi rồi!” Cố Mặc Ngôn nâng cao giọng, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tàn nhẫn: “Nếu năm đó không phải anh và Trình Thu Uyển bày mưu hãm hại Thư Nghĩ, sao lại có chuyện tôi hiểu lầm đứa bé trong bụng cô ấy không phải con mình? Vậy thì cô ấy cũng không gặp phải nhiều áp lực như vậy, cũng sẽ không vì thế mà đánh mất đứa nhỏ!”
Hóa ra đã chết non, Cố Thành Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại sợ chết khiếp. Đứa bé kia đã chết, chẳng phải Cố Mặc Ngôn sẽ càng không có lý do bỏ qua cho ông ta sao?
“Tôi tuyệt tình?” Cố Mặc Ngôn bật cười thành tiếng: “Anh cảm thấy tôi tuyệt tình, tôi lại cho rằng mình đã quá nhân từ với anh.
Chút việc cỏn con đó còn chưa đủ để báo thù cho đứa con không thể chào đời của tôi đâu!”
“Mày định làm gì?!” Cố Thành Vũ sợ phát run, hỏi vội. Ông ta đã vào tù rồi mà, Cố Mặc Ngôn còn muốn thế nào, còn định làm gì nữa đây?
Nhưng đối phương lại là Cố Mặc Ngôn, thân là người đã đấu với anh nhiều năm như vậy, bản lĩnh của anh thế nào Cố Thành Vũ hiểu rất rõ. Nếu anh không muốn buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy, e là cuộc sống trong tù của bản thân sẽ càng thêm “thoải mái” mất.
Cố Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng lạnh như: băng: “Vụ tôi bị bắt cóc xảy ra hơn mười năm trước cũng do anh chủ mưu đúng không? Năm đó có phải anh muốn thiêu chết tôi không?”
*Tao không biết mày đang nói cái gì, chuyện năm đó liên quan gì đến tao chứ?” Cố Thành Vũ không ngờ Cố Mặc Ngôn có thể đoán ra được người ra tay chính là mình, nhưng giờ chỉ còn nước giả vờ hồ đồ.
“Anh tưởng nhiều năm qua tôi không điều tra được manh mối gì hết ư?” Cố Mặc Ngôn cất giọng lạnh lùng: “Từ mấy năm trước tôi đã xác định được chuyện này là do anh làm rồi, chỉ tiếc vẫn chưa.
thu thập đủ chứng cứ mà thôi. Giờ tôi cho anh một cơ hội, chủ động thừa nhận hay để tôi tiếp tục thu thập bằng chứng, anh tự chọn đi.”
Nói đoạn, Cố Mặc Ngôn dừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Nếu để tôi tự điều tra ra chân tướng, tôi sợ hậu quả sẽ không đơn giản như khi anh chủ động nhận tội đâu.”
Nghe những lời uy hiếp của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ thật sự chỉ muốn chửi thề. Rốt cuộc hôm nay là ngày quái gì vậy? Sao đứa nào cũng thích chạy tới đây đe dọa ông ta thế?
Giả như bây giờ mình thừa nhận, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn thật ư? Ông ta còn chưa ngu đến độ tin vào những lời hoang đường này. Nhưng nếu thật sự đợi đến lúc Cố Mặc Ngôn tự điều tra ra sự thật thì sao? Chỉ sợ là đến lúc đó anh sẽ càng không bỏ qua cho ông ta.
Sau một hồi lâu do dự và tự hỏi, Cố Thành Vũ quyết định thừa nhận mọi chuyện năm đó.
“Đúng vậy, năm đó chính tao đã thuê người bắt cóc mày.” Cố Thành Vũ không nhắc tới chuyện hợp tác với Trình Thu Uyển, vì con trai, ông ta chỉ còn nước nhận hết tội về mình.