Chương 893
Chẳng qua, xem ra lúc trước anh đã đối xử quá nhân từ với Trình Thu Uyển! Người đàn bà ác độc như vậy, căn bản không đáng giá để anh đồng tình.
Vừa đi vào cửa lớn, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy tiếng Trình Thu Uyển mắng người giúp việc.
“Bà nấu cơm cái kiểu gì vậy, chẳng phải tôi đã nói với bà là khẩu vị của tôi tương đối nhạt rồi sao? Bà cho nhiều muối như vậy là có ý gì, định làm tôi mặn chết phải không? Công việc này rốt cuộc bà có muốn làm nữa hay không?”
Dì giúp việc cúi đầu, run rẩy không dám nói lời nào. Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên rồi, trong lòng người giúp việc hiểu, Trình Thu Uyển không thực sự là bất mãn với chuyện cơm nước, e rằng là tâm tình không tốt nên mới kiếm cớ để trút giận lên mình mà thôi.
Kinh nghiệm nói cho dì biết, nếu như mình thật sự mở miệng phản bác, nhất định sẽ bị chửi mắng thảm hơn. Không nói gì, để mặc cho Trình Thu Uyên mắng hai câu, chuyện này cũng cứ thế là qua.
“Dì ấy là người tôi mời đến, có làm hay không cũng không đến lượt cô định đoạt.” Đương lúc dì giúp việc bị mắng đến đỏ cả vành mắt, sắp khóc đến nơi, thì một giọng nói vang lên giải cứu dì.
“Cậu Cố, cậu trở về rồi.” Ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là ai, dì giúp việc ngạc nhiên lên tiếng.
Khi cậu Cố còn ở nhà, vì để giữ hình tượng nên Trình Thu Uyển đối xử khá tốt với mấy người giúp việc. Nhưng kể từ khi cậu Cố rời đi, Trình Thu Uyển giống như biến thành một người khác vậy, động một chút là bới lông tìm vết, thường xuyên lấy mọi người ra để trút giận.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Cố Mặc Ngôn có trả lương cao hơn những nhà khác thì dì cũng thật sự làm không nổi nữa.
“Dì đi xuống trước đi.” Cố đè nén cơn giận trong lòng, Cố Mặc Ngôn nói với người giúp việc.
“Vâng.” Giống như được đại xá, dì giúp việc nhanh chân rời đi.
Hy vọng lần này cậu Cố có thể dọn về, nếu không dì thật sự phải suy nghĩ tới việc từ chức rồi.
“Cố Mặc Ngôn, anh đã về rồi!” Trình Thu Uyển hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa xảy ra, cô ta ngồi trên xe lăn vui mừng đi đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn.
Nắm lấy tay Cố Mặc Ngôn, nước mắt Trình Thu Uyển nhanh chóng rơi xuống, giọng điệu đáng thương, “Cố Mặc Ngôn, lần này anh trở về thì đừng đi nữa. Anh không biết em ở một mình trong căn nhà lớn như vậy cô đơn biết bao, ngay cả người để trò chuyện cũng không có. Chuyện năm đó là lỗi của em, em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em một lần được không?”
“Biết sai rồi.” Cố Mặc Ngôn cười khẩy lặp lại lời của Trình Thu Uyển: “Cô thật sự biết sai rồi sao?”
“Em thật sự biết sai rồi.” Trình Thu Uyển lập tức gật đầu, giờ tay lên thề: “Em thề sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế nữa. Cho nên anh dọn về đi, đừng đi nữa được không?”
Nhìn Trình Thu Uyển giơ tay thề, trong mắt Cố Mặc Ngôn tràn đầy sự châm chọc, cô ta thật sự không sợ sau này sẽ bị trừng phạt “Được, tôi đồng ý với cô, lần này tôi sẽ không đi nữa.” Cố Mặc Ngôn gắn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn Trình Thu Uyển với vẻ mặt chán ghét Nhưng Trình Thu Uyển chỉ chú ý tới lời nói của anh, mặt đầy vui mừng hỏi: “Thật sao? Cố Mặc Ngôn, anh đồng ý ở lại sao?”
“Đương nhiên tôi sẽ ở lại.” Trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy tức giận, dùng sức hất tay Trình Thu Uyển ra, đột nhiên cao giọng nói: “Lần này đến lượt cô đi!”
Bị Cố Mặc Ngôn gạt phăng tay ra, Trình Thu Uyển suýt nữa ngã cả người lẫn ghế. Cô ta cố gắng giữ vững người, sau đó nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ không thể tin được: ‘Anh muốn đuổi em đĩ?”
“Trình Thu Uyển, chuyện cho đến nước này rồi mà cô còn muốn đóng kịch với tôi đến khi nào nữa! Cô cho là vĩnh viễn sẽ không có người nào biết những chuyện mà cô đã làm sao?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hỏi.
Chuyện gì? Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn biết chuyện lúc trước cô ta và Dương Tùng Đức ép Trình Thư Nghi phá thai sao? Trình Thu Uyển lập tức tự lừa bản thân. Ai nói cho anh biết? Là Dương Tùng Đức sao? Tên phản bội này!