Chương 913
Trình Thư Nghi không biết quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn đang bị đồn đãi trong công ty mới. Bây giờ cô đang ở trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn, nổi giận đùng đùng chất vấn anh.
“Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tại sao lại muốn thu mua tòa soạn?”
Cố Mặc Ngôn không để ý đến cơn thịnh nộ của Trình Thư Nghi, anh dịu dàng nói: “Thư Nghi, hôm qua anh đã nói rồi, anh muốn theo đuổi em lần nữa.”
“Vậy nên anh liền lấy công việc của tôi ra làm trò đùa?” Trình Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn làm vậy đúng là vô lý vô cùng.
“Anh không lấy công việc của em ra làm trò đùa.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói: “Anh đã đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện Thế Media có thể cung cấp cho tòa soạn của em tài nguyên truyền thông và hỗ trợ tài chính tốt hơn, sẽ chỉ giúp tòa soạn phát triển càng ngày càng tốt. Hơn nữa, anh đã giữ lại toàn bộ nhân sự trong tòa soạn.”
“Anh cho răng làm vậy thì tôi sẽ biết ơn anh à?” Giọng điệu của Trình Thư Nghi đầy vẻ trào phúng, anh nói những lời này là để tranh công về mình sao?
“Anh làm những việc này không phải vì muốn em biết ơn.” Cố Mặc Ngôn bước lên một bước, tới gần Trình Thư Nghi: “Thư Nghi, anh chỉ muốn chúng ta gần nhau thêm một chút. Chúng ta làm việc chung, như vậy không tốt sao?”
“Không!” Trình Thư Nghi lùi lại hai bước, tạo khoảng cách giữa mình và Cố Mặc Ngôn: “Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng được việc làm việc chung với anh, tôi sẽ từ chức!”
Chẳng lẽ cô kháng cự mình tới mức này sao? Trái tim Cố Mặc Ngôn đau không kìm được. Anh vẫn nhớ rõ cô thích công việc ở tòa soạn đến mức nào, vì né tránh mình mà ngay cả công việc này cô cũng có thể từ bỏ sao?
“Thật à?” Cố Mặc Ngôn cố nén cơn đau trong lòng, anh vẫn muốn dùng phép khích tướng để giữ cô lại: “Tô Thư Nghi mà anh biết không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.”
“Tô Thư Nghi mà anh biết đã chết từ năm năm trước rồi, người đứng trước mặt anh bây giờ là Trình Thư Nghi, tôi tuyệt tối sẽ không để mặc anh làm gì thì làm đâu!”
Sau khi hét lên những lời này với Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi liền tức giận bỏ đi. Cố Mặc Ngôn tưởng là làm vậy có thể uy hiếp cô ư? Không có cửa đâu!
Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chậm rãi lui về ngồi xuống cái ghế bên cạnh, những lời cô vừa mới nói còn văng vẳng bên tai, năm tay anh siết lại thật chặt.
Tô Thư Nghi năm năm trước là Tô Thư Nghi của anh, Trình Thư Nghi năm năm sau cũng sẽ là Trình Thư Nghi của anh. Đây là điều chắc chản, anh sẽ không từ bỏ đâu!
Trên đường lái xe trở về tòa soạn, Trình Thư Nghi băn khoăn có nên từ chức hay không. Thật lòng mà nói, cô vẫn tiếc công việc ở tòa soạn, cũng lưu luyến những nhân viên ở nơi này.
Sau hơn hai tháng cố gắng, nhìn thấy lượng tiêu thụ của tòa soạn đang không ngừng tăng lên nhờ sự chung sức của mọi người, bây giờ rời đi, ít nhiều cũng có cảm giác không nỡ.
Hơn nữa cô và các nhân viên cũng hòa thuận, bây giờ mọi người đã phối hợp rất ăn ý trong công việc. Nếu bây giờ cô từ chức và tìm một công việc khác thì sẽ đồng nghĩa với việc phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Nhưng nếu như không từ chức, chẳng phải là sau này sẽ phải gặp Cố Mặc Ngôn mỗi tuần một lần sao? Đây là đều cô hoàn toàn không thể chấp nhận được. Rốt cuộc cô phải làm gì đây?
Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?
Trong lòng Trình Thư Nghi rối bời, cô về tới tòa soạn, vừa vào cửa đã nghe thấy những tiếng hoan hô của mọi người không ngừng truyền đến.
Nhìn thấy bóng dáng của Trình Thư Nghi, chị Trần hào hứng kéo cô đến bên cạnh máy tính: “Thư Nghi, em nhìn đi, bảng xếp hạng doanh thu từ tạp chí mới nhất của chúng ta đã được công bố.