Chương 916
“Không tại sao cả, anh không đồng ý, nói chuyện khác đi.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói Anh không quan tâm đến việc Hà Kim Minh có phải đối tượng thích hợp nhất hay không, anh chỉ biết rằng anh ta là tình địch của anh, anh sẽ không bao giờ tạo cơ hội cho họ ở bên nhaul Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là cấp trên và lãnh đạo của cô, trong công việc, cô phải làm theo yêu cầu của anh. Vậy nên, tuy rất không muốn nhưng Trình Thư Nghi chỉ có thể khuất phục.
Sau đó, Cố Mặc Ngôn liên tục hỏi cô một số câu hỏi rất đơn giản, chẳng hạn như bố cục của tạp chí, trọng tâm và hướng nghiên cứu thị trường tương ứng.
Trình Thư Nghi bị hỏi mấy câu này thì rất tức giận, chẳng phải cô vừa báo cáo những việc này với anh rồi à, rốt cuộc anh có lắng nghe cẩn thận không thế! Nếu anh không quan tâm thì bắt cô đến làm gì!
Tuy trong lòng đang hừng hực lửa giận nhưng mặt Trình Thư Nghi vẫn lạnh tanh Cô biết ở nơi này, cô đang là cấp dưới của Cố Mặc Ngôn, cô không có tư cách để nổi giận, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn một cách khô khan.
“Giữa Phuket và Mauritius, em thích chỗ nào hơn?” Cố Mặc Ngôn bất ngờ hỏi một câu như vậy.
“Phuket.” Trình Thư Nghi vô thức trả lời rồi mới nhận ra có gì đó sai sai: “Cố tổng hỏi làm gì thế?”
Cố Mặc Ngôn mỉm cười, không trả lời mà gọi Dương Tùng Đức đang làm việc bên cạnh lại, nói: “Lần này tòa soạn sẽ đi du lịch Phuket để ăn mừng, cậu đi sắp xếp luôn đi.”
Dương Tùng Đức đáp vâng, hơi cúi người với Trình Thư Nghi rồi rời khỏi văn phòng.
Nghe thấy lời dặn dò của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi càng thấy khó hiểu hơn: “Giờ đâu phải cuối năm, sao phải cho tòa soạn đi du lịch ăn mừng thế?”
“Hai số tạp chí vừa rồi có doanh thu đứng đầu ngành, đây là sự khẳng định cho nỗ lực làm việc của mọi người, phải có sự động viên hợp lý thì mới có thể khơi dậy lòng nhiệt tình với công việc của mọi người ở mức tối đa.” Cố Mặc Ngôn dịu dàng giải thích với Trình Thư Nghi.
“Em yên tâm, chuyến du lịch này do tổng công ty chỉ trả, em cứ dẫn các nhân viên trong tòa soạn đi chơi thật vui là được, anh tin mọi người sẽ rất vui.”
Trình Thư Nghi suy nghĩ về những lời Cố Mặc Ngôn nói, cảm thấy rất có lý, đăng sau chất lượng cao và doanh thu cao là khối lượng công việc gấp đôi dành cho mọi người, đúng là nên cho đồng nghiệp của tòa soạn thả lỏng.
“Ừ, vậy tôi thay mặt mọi người cảm ơn Cố tổng trước.” Cuối cùng nét mặt Trình Thư Nghi cũng dịu đi một chút.
Thấy Trình Thư Nghi cứ gọi mình là “Cố tổng” đầy xa cách, Cố Mặc Ngôn cảm thấy rất khó chịu, nhưng so với trước kia, cô đồng ý nói chuyện với anh đã là tiến bộ vượt bậc rồi.
*Mọi người xứng đáng với điều đó.” Cố Mặc Ngôn chỉ có thể nói năng nghiêm túc giống cô: “Thời gian khởi hành của chuyến đi là thứ sáu tới, em về bảo mọi người chuẩn bị đi nhé.”
Trình Thư Nghi khẽ gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô cũng rất không quen với những lời nói khách sáo và kiểu cách thế này.
“Gố tổng muốn hỏi gì nữa không? Nếu không còn gì thì tôi đi trước đây, tòa soạn vẫn còn việc phải làm, mọi người cũng đang chờ tin từ tôi nữa.”
“Không sao, em cứ đi trước đi.” Sợ vồ vập quá lại hóa dở, Cố Mặc: Ngôn không dám giữ Trình Thư Nghi ở lại lâu, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, khiến cô càng ghét anh hơn nữa.
“Vậy tạm biệt Cố tổng” Trình Thư Nghi đứng dậy, khẽ gật đầu với Cố Mặc Ngôn rồi rời khỏi văn phòng của anh.
Cố Mặc Ngôn nhìn theo bóng lưng rời đi của Trình Thư Nghi, trong mắt chứa đựng vẻ đau khổ nhưng lại kiên định Trong khoảng thời gian này, hình như lần nào anh cũng phải nhìn cô rời xa anh từng bước, tựa như cơn ác mộng vậy. Nhưng rồi sẽ có một ngày anh trói chặt cô bên anh, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi!