Thật vất vả có được một buổi tối Phó Thần Phương không trở về để được ngon giấc, ấy vậy mà vừa mới vào giấc thì có tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên.
Tống An Cửu lười cả bật đèn, khó chịu đi mở cửa, vừa định xoay người lại ngủ tiếp thì bất ngờ bị một vật nặng đập ngã xuống đất.
"Mẹ nó! Cái eo!” Tống An Cửu đau đến hô to gọi nhỏ, tối qua bị dày vò đến đau nhức cả người!
Phó Thần Phương cau mày, hơi thở nóng rực khác thường phun lên vành tay nhạy cảm của cô:”Bảo bối không được ăn nói thô tục......"
Tống An Cửu bị mùi rượu nồng nặc hun đến phải bịt mũi:”Kêu ai là bảo bối? Đi đến đâu phong lưu vui vẻ uống đến thành như vậy! Làm ơn lần tới trước khi ra cửa thì mang chìa khoá theo được không?”
"Không mang theo. Em ra mở cửa cho anh.” Phó Thần Phương nói với vẻ đương nhiên. Tối nay, hai an hem xé rách mặt nạ của nhau, sau đó sảng khoái uống rượu. Phó Hoa Sanh say khướt đòi phải đến nhà anh ngủ, bị Phó Thần Phương gọi phụ tá đến đưa đi, từ chỗ nào đến thì quẳng về chỗ đó đi.
Tống An Cửu giận đến nổi điên, vành tai càng bị hơi thở kia phất đến tâm phiền ý loạn, chỉ là cả cơ thể bị người đàn ông đè ép đến mức không thể động đậy.
"Này, đứng lên a! Anh không định ngủ tối trên hành lang đấy chứ!”
"Không, ngủ trên người em." Phó Thần Phương lại gần khuôn mặt cô, nằm với vẻ mặt thoải mái.
"Khốn kiếp, anh giả bộ say! Uống say mà còn có thể hỏi đáp mạch lạc rõ ràng như vậy, định để tôi tức chết?”
"Không say, bảo bối, em phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"
"Vậy có thể làm phiền ngài ngoan ngoãn nghe lời đứng lên trước được không?"
Cuối cùng, Phó Thần Phương cũng đại phát từ bi bò dậy, Tống An Cửu cũng đỡ eo đứng lên, nhân tiện bật đèn trong phòng.
Chỉ thấy cổ áo Phó Thần Phương mở rộng, quần áo xốc xếch, tóc mái rối tung, cặp mắt che một tầng sương mù, hoàn toàn khác với hình tượng cẩn thận tỉ mỉ thường ngày, nhưng lại mang một vẻ mị hoặc lạ lùng.
Phó Thần Phương đi đến ghế sofa ngồi xuống, xoa xoa ấn đường:”Nước.”
Khốn kiếp, sai bảo mình thật thuận tay nha! Tống An Cửu tức giận đi rót chén nước lạnh cho anh.
Phó Thần Phương uống hai ba ngụm là xong, dường như đã tỉnh táo đôi chút, ánh mắt dần có tiêu cự.
"Bài tập làm xong chưa?"
Tống An Cửu trợn tròn mắt, "Hả?"
"Lấy ra anh kiểm tra!"
"Không phải chứ! Anh đã uống đến như vậy còn đòi kiểm tra cái gì chứ, làm ơn, hãy sống yên ổn một chút, tắm rửa rồi đi ngủ đi được không?”
"Đi lấy." Giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Lòng bàn chân run lên, Tống An Cửu không chút tiền đồ, hì hà hì hục chạy đi lấy sách bài tập ra.
Rõ ràng mới vừa nãy còn là con quỷ say mèm, đảo mắt đã hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm quyển sách, bắt đầu giày vò cô.
Tống An Cửu nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên nhìn anh phê chữa.
Chỉ thấy sắc mặt Phó Thần Phương càng ngày càng khó coi, cuối cùng đã là gió thổi báo giông tố sắp đến, "Pằng" một tiếng đem sách bài tập của cô quăng lên khay trà:"Mười đề toán chỉ làm năm, cả năm đều lỗi, bài thi Anh ngữ thì chọn tát cả đáp án B, điền từ vào chỗ trống thì điền loạn hết, viết văn...”
Tống An Cửu càng nghe càng chột dạ, "Em không biết làm!"
"Chắc là không biết hay là không muốn làm?”
Được rồi! Là do cô không muốn làm, nhưng quả thật là cô không có tâm trí để học tập thật, thấy mấy bài thi kia là não lại bắt đầu choáng váng.
"Làm lại toàn bộ."
"Cái gì? Hiện tại?"
"Làm không xong không cho ngủ."
"Em không làm!"
"Vậy chúng ta sẽ làm cái khác!"
Vậy chúng ta sẽ làm cái khác... Khác em! Gái! Anh! Hận nhất chính là câu này! không thể đổi chiêu khác sao?
Tống An Cửu sợ hãi trong lòng, che lại cái eo đau:” Làm thì làm.”
"Làm" này tất nhiên là làm bài tập.
Phó Thần Phương đã sớm đi vào phòng ngủ ngủ, cô còn phải thức đêm, vừa luống cuống chân tay xem sách hướng dẫn, vừa theo đó dựa vào mà làm bài. Tiếng anh, vì có quá nhiều từ đơn không biết, thafh ra gần như tra từ điển suốt đêm, ngón tay mài giấy đến sắp thành kén, số học thì khỏi phải nói đến.
Làm làm liền làm đến sáng.