Ông Xã Khó Hiểu

Chương 8

Editor : Lam Lam

Thái độ mạnh mẽ của ông xã trong việc ‘Trong thời gian đi học tạm thời không cho mang thai’ rốt cuộc đã dịu đi, những ngày qua Nhan Tương Tương rất vui vẻ, cảm thấy ‘chuyện khó tin’ nhất cũng đã vượt qua, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, dù cho ông xã khó khăn cách mấy cũng không thể nào không gật đầu đồng ý.

Mấy ngày nay bởi vì ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, hơn nữa đã giải thích hiểu lầm rõ ràng, còn có người đàn ông cô yêu thổ lộ tình cảm, cuộc sống của hai vợ chồng tuy đơn giản nhưng tràn đầy ngọt ngào như mật.

Tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài Phó Hạo Phong vẫn tàn khốc như cũ không thể hiện sắc mặt, nhưng các nhân viên trong công ty và chú Hưng tài xế, đám người quản gia nhà họ Nhan đều có chung cảm giác tâm trạng anh rất tốt, tuy không mở miệng nói gì nhưng trên ngũ quan dịu dàng đi rất nhiều.

Sắp sang năm mới, Phó Hạo Phong nhanh chóng hoàn thành công việc, trong lúc nghỉ lễ mừng năm mới có thể được nghỉ 5 ngày. Bình thường, anh quá bận rộn, mỗi ngày văn kiện, hồ sơ đều chồng chất, vừa đúng lúc có thể lợi dụng mấy ngày để nghỉ để đưa Nhan Tương Tương ra ngoài đi du lịch.

Thật ra thì cũng không hẳn là du lịch xa xôi ở đâu, hai vợ chồng chọn một nơi du lịch tư nhân trên đảo, ở nơi yên tĩnh có thể hoàn toàn hưởng thụ những ngày nghỉ hiếm có.

Lúc này, Nhan Tương Tương giống như mèo con cuộn tròn nằm trên ghế, đầu nhỏ gối lên đùi ông xã, cô không ngủ nhưng lười biếng không muốn động, nơi này khiến cả người cô mềm yếu đi.

Ánh mắt Phó Hạo Phong đặt ở tạp chí kinh tế, bàn tay theo bản năng vuốt tóc và bả vai của cô, giống như xem cô là sủng vật, cứ vuốt ve.

Thật hạnh phúc......

Nhan Tương Tương thỏa mãn chớp chớp mắt, không nhịn được thở dài.

Cô lén lút nhìn ông xã, phát hiện anh thật sự tập trung tinh thần đọc tạp chí kia, giống như trong đó có thứ gì quý báu, đáng giá khiến anh phải nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy.

Cô cười khẽ hừ một tiếng, muốn đùa với anh, vì mặc bikini mà lộ ra bả vai trắng mịn, đột nhiên thăm dò thắt lưng anh, vững vàng vây lấy anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ đè lên bụng dưới của anh.

Rốt cuộc Phó Hạo Phong có động tĩnh.

Đặt tạp chí trong tay xuống, mày rậm anh khẽ nhíu lại, ánh mắt dừng lại ở cô gái nhỏ đang ra vẻ vô tội chạm anh.

“Tương Tương?” Giọng anh căng thẳng, bị cô trêu đùa như vậy, bụng dưới đã sớm bị thiêu đốt.

“Em không có làm gì nha.” Nhan Tương Tương giả vờ vô tội, cười khúc khích, rồi nhăn mặt nhìn anh.

Ánh mắt Phó Hạo Phong thoáng qua tia sắc bén, lại nhíu mày.

Nhan Tương Tương cười thở dài.

“Hiếm khi được nghỉ phép đi chơi, em mới có cơ hội giữ lấy anh hoàn toàn, muốn anh bỏ xa hết những thứ công việc chán ghét kia, kết quả anh lại dính lấy tạp chí kia, cũng không để ý em đáng thương bị bỏ một bên, cũng không nhìn em.”

Phó Hạo Phong bật cười, gò má anh tuấn cong lên lại hấp dẫn vô cùng.

Đột nhiên, anh cúi đầu hôn đôi môi non nớt trước mặt, cướp lấy hơi thở thơm tho trong miệng, hôn cô đến mức thở dốc.

“Hạo Phong......”

“Em muốn chiếm giữ anh hoàn toàn sao?” Khẽ mút lấy môi dưới của cô, Phó Hạo Phong nói nhỏ. “Tốt…Tương Tương, anh để cho em tùy tiện chiếm đoạt, em có thể dùng bất kỳ phương pháp nào, anh cũng sẵn sàng phụng bồi…”

Anh kéo tay cô, đặt bàn tay mềm mại trực tiếp đè lên chỗ kín đang sưng lên kia, không tiếng động lại mãnh liệt cổ vũ cô, ý nói thích phương thức cô ‘đùa bỡn’ với thân thể của anh.

Nhan Tương Tương đỏ mặt, nơi này là vườn hoa và hồ bơi tư nhân, diện tích rất rộng, được xây dựng khá bí ẩn, nếu có đùa giỡn ở nơi này, xuất hiện hình ảnh hạn chế cũng không lo sẽ bị người khác rình.

Dưới sự khích lệ của anh, Nhan Tương Tương kéo thắt lưng áo của anh ra, anh không có mặc quần lót bên trong, vật nam tính kia đứng thẳng trước mặt cô.

Cứ ngỡ có quần lót che, đến khi cởi ra thì đúng là toàn thân Phó Hạo Phong trần trụi.

Anh nghiêng người dựa vào ghế, tư thế rất ung dung tự tại, môi mỏng khêu gợi còn có ý cười, ánh mắt như như muốn nói, dù bận vẫn ung dung chờ cô gái nhỏ ra tay.

“Em thích không?” Cúi đầu hỏi, ngón cái anh lướt qua đôi môi hé mở của cô.

Nhan Tương Tương khẽ rên, theo bản năng mở miệng ngậm ngón cái của anh, thấm ướt đầu ngón tay thô ráp.

Cô chỉ làm một hành động đơn giản là ngậm ngón tay của anh thôi đã khiến bụng dưới lại xôn xao, cổ họng không nhịn được căng cứng, môi mỏng tức thì tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

“Tương Tương, ưm...... Tiểu yêu tinh này......”

Dường như cảm nhận được mình có sự ảnh hưởng với anh, khiến Nhan Tương Tương càng tự tin hơn.

Cô nâng mắt lên thản nhiên cười, theo nội tâm khát vọng, để cho dục vọng dẫn dắt, cô nhẹ nhàng cầm lấy vật nam tính kia, hôn lên nơi đó.

“Ưm...... Hô......” Phó Hạo Phong cảm giác được một trận run rẩy, thân thể như bị dòng điện truyền qua, anh ngẩng đầu lên, cảm giác hưng phấn gấp rút tăng vọt.

Cái miệng nhỏ kia hôn anh xong liền há ra, anh cảm giác được đầu lưỡi mềm ướt của cô.

Cô liếm anh, lặp đi lặp lại, hơn nữa còn dùng tay không ngừng chơi đùa, ngay cả hai hòn bi của anh cũng được bàn tay và miệng của cô vỗ về.

Anh thật lớn khiến cho cô ngậm có chút vất vả, thỉnh thoảng cô sẽ nâng mắt lên dò xét vẻ mặt thay đổi của anh.

Ánh mắt của cô có một loại phong tình quyến rũ, vừa lớn mật lại vừa ngây thơ, vô cùng hấp dẫn, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ bị câu mất hồn phách.

Bao gồm anh. Anh cũng bị cô dụ dỗ thật sâu.

“Tương Tương, ngồi lên đây......”

Rốt cuộc nhịn không được, Phó Hạo Phong nhẹ kéo tóc của cô, một tay kéo cô.

Dáng vẻ ông xã động tình khiến cả người Nhan Tương Tương cũng nhanh chóng hòa tan theo, cô cảm thấy rất đắc ý, có cảm giác thành tựu, cảm thấy mình cũng có biện pháp khống chế anh.

Hai người khao khát lẫn nhau, cô đứng dậy cởi bikini ra, nhảy qua ngồi trên người anh, mở cặp đùi trắng mịn ra.

“Hạo Phong, em thích anh ở bên trong em, rất thích…” Nở nụ cười xinh đẹp nhìn anh, bàn tay nhỏ rốt cuộc nắm lấy vật nóng như lửa kia, nhắm ngay hoa huy*t mật dịch của mình, cọ qua lại, sau đó cô chậm rãi ngồi xuống, ngậm toàn bộ nơi mạnh mẽ của anh vào trong cơ thể.

Nơi nữ tính kia từ từ ngậm nuốt lấy vật cứng rắn nóng bỏng của anh, trong cơ thể cô ngọn lửa đó càng mạnh mẽ, cuồng nhiệt thiêu đốt, giống như có thể xuyên qua cơ thể của cô.

“A --” Nhan Tương Tương hơi nhíu mày, bởi vì anh thật lớn, mỗi lần như vậy phải mất một lúc cô mới có thể thích ứng, mới có thể ngậm hết hoàn toàn.

“Tương Tương --” Phó Hạo Phong đỡ lấy eo nhỏ của cô, trợ giúp cô chuyển động.

Vách tường bên trong cô không ngừng mút lấy vật nóng bỏng kia, mỗi một lần đều mang đến khoái cảm.

Ngôn ngữ là dư thừa, hai người dùng thân thể thân mật “Nói chuyện với nhau”, khiến không khí cũng nhuộm màu tình dục nồng đậm, yêu đến sâu đậm như vậy.

Màn ‘chơi đùa’ này kéo dài hồi lâu, từ kịch liệt điên cuồng đến nhu tình lưu luyến, cuối cùng hạ xuống trong lòng.

Bọn họ giống như hai con mèo chơi đùa với nhau, liếm láp lẫn nhau, cũng giống như đôi chim uyên ương quấn quýt nhau, giữa nơi này chỉ còn lưu luyến mùi và thân thể của đối phương, mà hai trái tim của hai thân thể dây dưa đã sớm lồng vào một chỗ…

Đêm nay là đêm cuối cùng được nghỉ ở đảo Bali, đúng lúc là ‘Happy Sunday night’ của khu du lịch này.

Nơi đây theo lệ thường sẽ tổ chức vũ hội Cocktail, để cho những lữ khách đến nơi đây sẽ có một không khí vô cùng vui vẻ.

Vũ hội tổ chức ở hồ bơi ngoài trời.

Chỗ hồ bơi ngoài trời này có thể thông đến bờ cát ở bãi biển, dọc đường mòn hai bên có nhiều bóng đèn rực rỡ sắc màu, lúc phát sáng còn có thể thấy nhiều hoa văn và chữ, một mặt để chiếu sáng trong bóng tối, một mặt để tăng thêm sự hứng thú.

Nhan Tương Tương thật sự kéo ông xã tham gia vũ hội Cocktail của nơi đây.Phó Hạo Phong không có cách nào từ chối cô, hơn nữa ánh mắt cô còn to tròn lóe lên tia sáng cầu xin, giọng nói dịu dàng đáng thương, khiến anh không nỡ cự tuyệt, đành phải thuận theo ý của cô, phải chen lẫn vào ăn uống trong một đám người không quen biết, đã vậy gã DJ da đen kia lại mở âm nhạc quá to khiến lỗ tai anh đau nhức.

Lúc này, bọn họ tránh những người ngoại quốc lắc lư theo tiếng nhạc để tìm một vị trí tốt, ngồi trên ghế uống cocktail quan sát vũ hội.

“Em ở đây đi, anh đi lấy đồ uống.” Phó Hạo Phong thản nhiên nói.

Đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại dặn dò một câu:“Ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung.”

Cô gái nhỏ của anh có lúc dịu dàng, cũng có lúc sẽ rất tinh quái, chỉ sợ lòng cô hiếu kỳ, ham vui mà bị hấp dẫn để anh không tìm được.

“Dạ.” Nhan Tương Tương liên tục gật đầu, còn khoa trương giơ ba đầu ngón tay lên giống như thề với trời.

Khóe miệng Phó Hạo Phong cong lên, đang muốn bước đi, lại nghe cô khẽ nói:“Hạo Phong, em muốn uống loại cocktail đặc biệt của họ, nghe nói ngon lắm, anh lấy giúp em loại thức uống đó được không?

“Không được, em sẽ bị say.” Thẳng thắn bác bỏ. Trong đôi mắt anh còn có tia ám muội, xấu xa nói:”Em sẽ không quên chuyện lần trước bị say chứ?”

Ừ?

Nhan Tương Tương cực kỳ xấu hổ.

Ai ai, làm sao cô dám quên chứ?

Lần đó vốn để dụ dỗ anh, chuốc anh say, sau đó thừa dịp anh say sẽ làm chuyện ân ái kia, ý đồ muốn anh để lại mầm móng ấm áp trong bụng mình…Không ngờ, cô là người tính kế lại thua kém hơn, say đến mức không còn biết gì nữa, còn bị hung hăng ‘chăm sóc’ từ đầu đến chân, loại chuyện thẹn thùng này…Làm sao cô có thể quên?

Nhan Tương Tương đỏ mặt. Nũng nịu:“Còn đứng ở đó làm gì? Anh, anh mau lấy thức uống giúp em đi, người ta khát muốn chết.”

Phó Hạo Phong ném cho cô một nụ cười quyến rũ, xoay người đi vào trong đám đông, đến chỗ quầy bar.

Tuy là mùa đông, nhưng nhiệt độ ở đảo lại rất sảng khoái, càng về đêm lại càng mát mẻ hơn.

Sau khi Phó Hạo Phong rời đi, Nhan Tương Tương tò mò nhìn mọi người đang lắc lư theo nhạc, trong tay cầm thức ăn hoặc rượu, đứng ở bên hồ bơi nói chuyện với bạn bè, hay lại lắc lư cơ thể, có chút nhiệt tình nhảy múa, rồi uống rượu cocktail hoặc bia.

Thật thoải mái…Cô suy nghĩ, cả người cũng buông lỏng về phía sau, lười biếng dựa vào ghế, Hì hì, tới chỗ này nghỉ ngơi, phát hiện bản thân càng ngày càng giống con mèo, luôn luôn lười biếng không muốn động.

“Tương Tương?” Đột nhiên, một bóng đen bao lấy cô, giọng nói lộ ra sự vui mừng.“Quả nhiên là em.”

Nhan Tương Tương hơi giật mình, ngồi thẳng lên một lần nữa, lúc này mới thấy rõ ràng người đến trước mặt cô là ai.

“Anh Ký Đường!” Cô cười gọi, kéo anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Sao em lại ở chỗ này --”

“Sao anh lại ở chỗ này --”

Hai người đồng thời sửng sốt, lập tức nhìn nhau cười.

Ngô Ký Đường giống anh trai cưng chiều, đưa tay vuốt tóc cô, cười mở miệng:“Thật không nghĩ tới lại gặp em ở đảo Bali, vừa rồi anh còn tưởng mình bị hoa mắt, muốn đến đây xác nhận rõ ràng, quả nhiên là thật, em và bạn bè đến đây chơi sao?”

“Không phải bạn bè, mà là cùng ông xã.” Mặt cô nhuộm màu hồng, bộ dạng ngượng ngùng toát ra sự hạnh phúc, chứng minh tình cảm hai người rất tốt.

Ngực Ngô Ký Đường giống như có thứ gì bóp lấy, có một cảm giác buồn bã khó nói chen ngang.

Anh biết mình rất thích người trước mặt, đáng tiếc đám hỏi hai nhà Ngô, Nhan không thành công, bằng không cô sẽ mỉm cười hạnh phúc vì anh, mà không phải vì người đàn ông khác.

Nhan Tương Tương không biết trong lòng anh dao động ra sao, vẫn nở nụ cười. Khẽ hỏi:“Sao anh Ký Đường lại ở đây? Cũng di du lịch à? Ha ha, có phải lén lút dẫn bạn gái đi chơi không? Cô ấy ở đâu, em muốn xem mặt, nhất định dáng dấp rất dịu dàng và xinh đẹp.”

Nói xong, cô thật sự đứng lên nhìn tới nhìn lui, chớp mắt hạnh dồn sức tìm kiếm trong đám người kia, muốn xem đến tột cùng người nào là bạn gái của Ngô Ký Đường.

“Ở nơi nào vậy?”

“Em đừng tìm nữa, thật ra không phải.” Quả thật anh đến đây du lịch, cũng thật sự có một người bạn gái, nhưng chẳng qua chỉ là ‘bạn gái’ mà thôi, không phải ‘bạn gái yêu dấu’.

Anh giữ chặt tay Nhan Tương Tương, vẻ mặt có chút vội vã, như có rất nhiều điều muốn nói nhưng bị chặn lại ở cổ họng, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.

“Tương Tương, anh rất vui khi thấy em ở đây, em biết không, thật ra thì anh…thật ra thì…”

“Anh Ký Đường, anh bị sao vậy?” Nhan Tương Tương nghi ngờ hỏi. “Anh khó chịu sao?”

“Không có, anh chỉ là...... Thật ra anh đối với em… --”

“Buông cô ấy ra.” Ngay lúc Ngô Ký Đường nắm tay giai nhân ấp a ấp úng, giọng nói lạnh lùng của Phó Hạo Phong vang lên. Mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy từ, nhưng từng câu chữ lại mang theo ý đe dọa.

“Hạo Phong, anh Ký Đường chỉ là...... Ơ?” Ông xã đột nhiên đưa hai ly thức uống tới, Nhan Tương Tương theo phản ứng đưa tay đón lấy, vừa ngẩng đầu phát hiện Phó Hạo Phong đã cất bước đến ngăn ở trước mặt cô.

“Đừng hòng có bất cứ ý gì với cô ấy. Cô ấy là của tôi, tốt nhất anh nên biết rõ điểm này.” Phó Hạo Phong ném ra lời cảnh cáo nghiêm túc lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.

“Anh tốt nhất nên giữ cô ấy vĩnh viễn.” Tình trường cũng như thương trường, mặc dù giai nhân đã gả cho người khác, đối mặt với tình địch, Ngô Ký Đường bày ra vẻ khí phách, lạnh lùng trên thương trường. “Tôi và anh cũng có hợp tác qua lại, tính nhẫn nại của tôi rất cao, tin tưởng anh cũng biết rất rõ. Tôi có thể chờ, chỉ cần anh đối xử với cô ấy không tốt, để cho cô ấy đau lòng, tôi sẽ có cơ hội.”

“Hai người...... Đang làm gì vậy?” Nhan Tương Tương là một người suy nghĩ đơn giản, thấy hai người đàn ông giương cung bạt kiếm mà bị kinh hãi.

Phó Hạo Phong im lặng, ánh mắt sắc bén, trong sự trầm tĩnh cũng lộ ra sự tàn khốc, đe dọa người dám giành bà xã với anh.

“Vậy anh cứ chờ cả đời xem.”

Ném một câu rồi anh ôm bả vai Nhan Tương Tương đi, không hề để cho đối phương nhìn thấy cô gái nhỏ của anh.

Muốn cướp người của Phó Hạo Phong, kiếp sau đi!

Ha -- ngay cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tới kiếp sau sau sau sau nữa, tên kia cũng đừng hòng mơ tưởng!

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

Vì chuyện gì mà hai người đàn ông này lại tranh cãi?

Hơn nữa...... Nguyên nhân thật sự lại từ cô?

Có phải cô quá chủ quan, không để ý đến tiểu tiết quan trọng sao?

Nhan Tương Tương được ông xã mang về phòng xa hoa của họ, cô ngây ngốc đi theo trở lại phòng, phát hiện vẫn còn cầm hai ly thức uống trong tay.

Trong lòng vừa tức giận vừa khó hiểu, cô dứt khoát đặt hai ly thức uống cạnh cửa, không nhịn được dùng ngón tay chọt Phó Hạo Phong.

Cô đâm đâm đâm, vừa đâm vừa cất giọng hỏi:”Anh nói xem, rốt cuộc anh và anh Ký Đường sao vậy? Anh ấy đang vui vẻ nói chuyện với em, anh làm gì mà mở miệng lạnh lùng như vậy? Anh Ký Đường-a!”

Cô hoảng sợ, bởi vì cô đang đâm khiến anh đột nhiên quay người lại, dùng sức kéo cô qua.

Cô trốn tránh trong lồng ngực rắn chắc của anh, nhanh nhạy khiến chiếc mũi đụng vào hơi đau, khiến cô tức giận đưa tay đánh anh vài cái.

“Có gì khó nói sao? Anh làm gì mà quái gở thế, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa!”.

Phó Hạo Phong để cô tùy ý đánh, dù sao sức lực kia cũng không đau, giống như gãi ngứa anh, anh chưa trả lời, chẳng qua anh cố tình muốn nói với cô.

“Em nói anh quái gở?” Mày rậm nhíu chặt lại, hơi thở anh như bị thiêu đốt, xem ra rất tức giận. “Vậy sao em không nói tên họ Ngô kia quái gở?”

“Cái gì mà tên họ Ngô kia? Anh Ký Đường còn chưa đắc tội anh ưm ưm ưm --” Nhan Tương Tương bị đôi môi nóng bỏng của anh hôn lên.

Nhanh chóng ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, Phó Hạo Phong ngậm chặt miệng cô, lúc cô cố gắng lên tiếng, lưỡi của anh liền chui vào trong miệng thơm tho của cô, cố tình dây dưa không ngừng, ban đầu cô còn cố giãy dụa sau đó tất cả động tác đều bị dừng lại, cả người xụi lơ trong khuỷu tay của anh.

Không thể mỗi lần đều như vậy chứ!

Mỗi lần trong lúc hai người đang tranh luận vấn đề gì đó, anh luôn bực bội không nói, khiến cho cô ở một bên miên man suy nghĩ, nghĩ đến choáng váng đầu óc, vẫn không thể hiểu được vấn đề trọng tâm.

Mà rõ ràng anh lại cực kỳ ảnh hưởng tới cô, nụ hôn của anh, cái ôm của anh, đối với cô mà nói đều có sức hút chết người, anh sử dụng những thói quen này như ‘công cụ’ dụ dỗ cô,, mê hoặc cô, mỗi lần đều khiến ‘cả người’ cô bị chỉnh thê thảm, khiến bây giờ cô nhớ ra mình phải truy xét rõ ràng rốt cuộc vì sao hai người họ lại có mâu thuẫn.

Đáng ghét!

Cô cũng quyết không chịu thua!

Cô không thể lại để cho anh dùng sự quyến rũ của mình làm mê muội, bị anh hoàn toàn hấp dẫn, ít nhất…ít nhất cũng phải có thành ý một chút, nói thật rõ ràng mọi thứ đã!

“Không......Ưm, Hạo Phong...... Nên nói rõ ràng, không cần như vậy......”

Cô tránh né sự nhiệt tình của anh sang một bên, hai tay thậm chí kéo anh, muốn đẩy cái đầu không ngừng nghiêng về mình lui ra sau.

Rốt cuộc Phó Hạo Phong dừng sự tấn công, nhưng vẫn giữ lấy cô, ánh mắt đen bóng nhìn cô chằm chằm, đồng thời vọt lên ngọn lửa, biểu hiện tâm trạng hiện tại không thoải mái.

“Em để ý đến anh ta sao?” Anh gầm nhẹ.

Nhan Tương Tương cố gắng điều ổn hơi thở, bị anh gầm có hơi sửng sốt.

“Em, em để ý ai ?”

“Em để ý tên kia!”

“Phó Hạo Phong, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Không thèm gọi tên họ của người ta, Nhan Tương Tương tức giận.

Người cô để ý nhất là anh, còn ai vào đây nữa? Ơ...... Khoan đã! Anh lại tức giận mà không chịu giải thích rõ ràng, lúc nãy còn cười cười, lúc sau đã thay đổi sắc mặt…giống như vấn đề quan trọng nằm ở ‘người thứ ba’, mà vị ‘người thứ ba’ này thì ra chính là ---

“Hạo Phong, anh nói là anh Ký Đường sao? Anh tức giận vì anh nhìn thấy em và anh Ký Đường ở chung một chỗ nói cười cho nên trong lòng không vui?” Cô hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận đỏ mặt của ông xã, giống như đã bí mật đã bị phát hiện cảm thấy xấu hổ.

Đột nhiên gian, trong lòng Nhan Tương Tương rất vui, tư vị ngọt ngào không ngừng tuôn ra.

“Hạo Phong, anh nghĩ rằng em thích anh Ký Đường, cho nên ghen tị phải không?”Bị nhìn ra tâm sự, trên mặt Phó Hạo Phong đỏ ửng, ngọn lửa trong đáy mắt lại bùng cháy hơn nữa.

Anh mím môi không nói lời nào, giống như đứa bé giận dỗi người mẹ, nhưng biểu tình này lại có thể khiến Nhan Tương Tương dịu dàng cực kỳ xúc động, khát vọng muốn từng bước cưng chiều anh, thương anh.

Nâng tay lên, cô nhẹ thổi mặt của anh, ánh mắt trong suốt nhìn anh.

“Đồ ngốc.” Đường cong đôi môi tuyệt đẹp. “Trước kia anh luôn mắng em ngốc, hừ, lần này rốt cuộc em đã có thể mắng anh rồi. Em chính là tiểu ngốc, anh là đại ngốc. Đồ ngốc…” Nũng nịu mắng, môi của cô lại vui vẻ hôn lên.

Ánh mắt Phó Hạo Phong sâu sắc, dán mũi cọ cọ lên cô, hôn môi cô.

Hôn một hồi, hai gương mặt vẫn dựa vào nhau thật gần, kề sát cái miệng nhỏ nhắn của cô thấp giọng nói :”Ghen thì thế nào? Đúng, là anh ghen, vừa nghe em gọi ‘anh Ký Đường’, cả người anh đã cảm thấy không ổn, muốn đánh anh ta. Anh ta muốn em, nhớ em mãi không quên, anh tuyệt đối không cho phép em qua lại với anh ta. Tóm lại, em hãy cách xa tên họ Ngô kia một chút, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt anh ta.”

Trong lòng Nhan Tương Tương chấn động, nghe anh thẳng thắn thừa nhận muốn chiếm đoạt khiến cô hết sức rung động.

Biết được mình hoàn toàn thuộc về anh, mà anh cũng yêu cô nhất, cảm giác đó thật kỳ diệu, tốt đẹp đến mức khiến cô không nhịn được muốn hét lên.

“Hạo Phong, cho dù người đàn ông khác thích em, muốn em, nhớ em mãi không quên thì sao chứ? Em chỉ có một lòng, mà trái tim này đã sớm dâng cho người đó rồi......” Đưa hai tay lên ôm lấy cổ của anh, cô giao hết sức nặng cho anh, để thân thể yếu ớt mềm mại dựa vào thân thể mạnh mẽ của anh.

“Hạo Phong...... Anh đã thu được lòng của em, không phải sao? Anh đã giữ chặt lấy em, cũng nắm lấy trái tim của em rồi, trừ anh ra, em còn có thể động tâm với người nào nữa chứ?”

Không có người đàn ông nào có thể khiến cô động lòng vì người đó như thế, chỉ có anh.

Dường như cô được tạo ra vì anh, tình cảm của cô vĩnh viễn lấy anh làm điểm xuất phát, ý nguyện của cô cũng rất đơn giản, đó là có thể yêu anh, hơn nữa có thể được anh yêu say đắm…

Cô yêu anh......
Bình Luận (0)
Comment