Chị cả Lưu bưng thức ăn đã làm xong lên phòng ăn, lúc này mới dám đến cắt đứt người một nhà ấm áp.
- Người bên ngoài nhìn còn tưởng rằng công chúa trong nhà họ Mạc không
phải tiểu thư Bảo Bối, mà là phu nhân đấy! – Chị cả Lưu mở miệng cười
nói, dẫn tới một chút chú ý của cả nhà.
- Thím Lưu thím nói công
chúa của nhà chúng ta là mẹ xinh đẹp của cháu, vậy cháu là cái gì đây? - Tâm tình Mạc Bảo Bối rất tốt cười cười hỏi, đứng dậy đi về hướng phòng
ăn.
- Tiểu thư Bảo Bối chúng ta ở trong nhà giống như vị thái
hậu, ông chủ và phu nhân cũng đều nghe lời cô đấy! – Chị cả Lưu suy nghĩ một chút, ngây ngô nói.
- Tôi cảm thấy chị Lưu nói có phần hợp
lý, Bảo Bối nhà chúng ta đúng là có chút giống thái hậu. - Lý Tố Tố cười nhìn Mạc Bảo Bối.
- Đâu chỉ vậy, quả thật chính là thái thượng
hoàng rồi. Con bé có thể không nghe anh lời nói, anh cũng không dám
không nghe lời của nó. - Mạc Trường Thắng nói đùa, giúp vợ mình kéo ghế
ngồi ra, đỡ bả vai của bà để bà ngồi xuống, sau
đó mình mới ngồi xuống ở ghế kế bên.
- Ha ha ha. . . . . . ha ha
ha. . . . . . - Mạc Bảo Bối cất tiếng cười to, vẻ mặt cười híp mắt nhìn
Mạc Trường Thắng, sau đó lúc ngồi xuống, nhẹ giọng cắn răng mà nói ra ở
bên tai Mạc Trường Thắng: "Tốt nhất nhớ những lời bây giờ của ba!"
- Tiểu thư một tháng rồi chưa có về, hôm nay tôi nấu rất nhiều thịt tiểu
thư thích ăn, cần phải ăn nhiều một chút, mới học một năm, lần này cằm
cũng nhọn. – Chị cả Lưu thương yêu nhìn Mạc Bảo Bối nói. Chị cả Lưu là
bà góa phụ bên cạnh một lính hải quân đi theo Mạc Trường Thắng năm đó.
Sau khi lính hải quân vì nước hi sinh, Mạc Trường Thắng tìm được chị cả
Lưu, mời bà tới nhà họ Mạc. Chị cả Lưu cả đời dưới gối không con, từ nhỏ đã thương yêu đối với Mạc Bảo Bối.
- Thím Lưu thím đối với cháu
thật tốt, biết cháu thích ăn thịt, chỉ là thím đừng lo lắng cho cháu
nữa, cháu ở bên ngoài vẫn rất tốt, cũng không phải là người mềm yếu gì,
chịu khổ nhọc là sinh lực của cháu đó! - Mạc Bảo Bối từ nhỏ đã không xem vị trí thiên kim đại tiểu thư là một phương thức, vẫn luôn lấy phong
cách cường hãn giành được thắng lợi.
- Nhưng tôi trơ mắt nhìn cằm cô nhọn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn này lớn tựa bàn tay, khiến người ta làm
sao không đau lòng! – Chị cả Lưu gắp một miếng sườn say lên bỏ vào trong chén Mạc Bảo Bối, đau lòng nói.
- Đó là bởi vì bây giờ con
trưởng thành, thoát khỏi hình trẻ con mập mạp, lần này cằm nhọn, nhưng
cân nặng của cháu lên rồi đó. Thím Lưu thím yên tâm, cháu bảo đảm cháu
nhất định nghe lời thím nói ăn nhiều cơm, mau mau béo lên, có được
không? - Mạc Bảo Bối cười nói, đối với người chăm sóc mình từ nhỏ vẫn
luôn tăng thêm kính yêu.
- Được được được, tiểu thư Bảo Bối thêm chút thịt, tôi vui mừng. – Chị cả Lưu cười ha hả nói xong, vui vẻ vô cùng.
- Chị Lưu tôi vất vả chị rồi, tôi không quen thuộc việc nhà, mười mấy năm qua nếu không phải chị lo liệu cho cái nhà này, cũng không biết loạn
thành hình dạng gì, cảm ơn chị mang đến cho nhà họ Mạc nhiều vui vẻ như
vậy! - Lý Tố Tố cảm ơn nhìn chị cả Lưu lớn hơn mình một tuổi, có chút
ngượng ngùng.
- Phu nhân sao cô nói nhiều lời khách khí như vậy,
năm đó sau khi Đại Cường đi, nếu như không phải ngài Mạc chứa chấp tôi,
tôi còn không biết sẽ như thế nào, phải là tôi cảm tạ nhà họ Mạc mọi
người mới đúng. – Chị cả Lưu là một người có ơn phải báo. Chồng của bà
được Mạc Trường Thắng chăm sóc, sau này bản thân bà cũng được người nhà
họ Mạc chiếu cố, cho nên từ trước tới nay đều là tận tâm làm hết phận
sự, vất vả khổ cực vì nhà họ Mạc.
- Được rồi, hai người ăn cơm
thật tốt, đều là người nhà, nói cảm ơn cái gì! - Mạc Trường Thắng gắp
một miếng thịt bò nạm (ức bò) cho Lý Tố Tố, sau đó lại gắp một miếng
thịt bò cho chị cả Lưu, cười nói.
- Đúng vậy, chúng ta là người
một nhà tương thân tương ái, ăn cơm ăn cơm, cơm nước xong con còn phải
chuẩn bị online xem thành tích có chưa nữa. - Mạc Bảo Bối cầm đũa lớn
tiếng nói, vì lần này tiến hành đàm luận rồi tổng kết tính ngôn ngữ.
- Ăn nhiều một chút.
- Được, ăn nhiều hơn, giống như heo con.
- Ha ha. . . . . .
Bên trong biệt thự nhà họ Mạc truyền đến hàng loạt tiếng nói tiếng cười.
Thời gian thoáng một cái, ba ngày đã trôi qua rồi.
Phòng của Mạc Bảo Bối được Lý Tố Tố thiết kế tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều lộ ra cảm xúc của thiếu nữ, đáng yêu ấm áp lại không mất phóng khoáng. Lấy hoa
văn nhỏ màu hồng làm chủ, tản ra hương vị thiếu nữ mát mẻ, một số dụng
cụ màu trắng sữa đơn giản lại trang nhã.
Gần tối ngày hôm đó, bởi vì đêm hôm trước Mạc Bảo Bối tụ tập với bạn học trung học cấp hai ngày
xưa, chơi đến khá trễ, vì vậy sau cơm trưa lập tức mệt mỏi đầu óc đến
ngủ ngáy o o.
Drap hoa văn hoa tường vi màu ngà bị đè ở dưới, cả
người Mạc Bảo Bối với tư thế vặn vẹo ngủ rất say, vòng eo mềm mại uốn éo thành góc 90 độ, một chân gác cao trên ngực búp bê vải to ngang người,
đầu hướng ra mép giường, mái tóc dài xinh đẹp có một bộ phận rơi ra
ngoài giường.
Một đôi long mi cong dày trên gò má nhẵn nhụi trắng nõn, cái mũi xinh xắn tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ hồng hồng. Thời
điểm Mạc Bảo Bối an tĩnh xem ra đích thực chính là nàng công chúa bình
thường, đáng tiếc. . . . . .
Mạc Trường Thắng nhìn tướng ngủ con
gái nhà mình, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Đáng tiếc cob bé này tính tình mạnh mẽ như vậy, vừa nói lập tức tuyệt không chịu thua, thường làm cho người ta tưởng lầm là chị đại nào đó trên đường lớn, hiển nhiên chính là lưu
manh.
- Bảo Bối, rời giường. - Mạc Trường Thắng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Đáng tiếc Mạc Bảo Bối ngủ sâu hoàn toàn không nghe được, vẫn ngủ ngon say nồng như cũ.
- Rời giường, đã đến lúc rồi, hôm nay là thời gian hẹn với Ross, đợi lát
nữa sẽ tới đón con, chớ tham ngủ nữa, mau dậy. - Mạc Trường Thắng phóng
đại âm thanh, cúi đầu ghé vào bên tai Mạc Bảo Bối nói.
Mạc Trường Thắng nhìn con gái không phản ứng chút nào, bất đắc dĩ vươn tay nắm lấy hai gò má của Mạc Bảo Bối, hô lớn:
- Rời giường đi, rời giường đi, rời giường đi!
Sau khi hô xong, chỉ thấy lông mi cong dày của Mạc Bảo Bối chớp một chút,
Mạc Trường Thắng mừng rỡ cho rằng mình rốt cuộc đã đánh thức được Mạc
Bảo Bối, buông hai gò má nắm trong tay, nói:
- Đợi đến lúc con
gặp Ross nói chuyện khách khí một chút, ngàn vạn lần đừng hung hãn như
vậy nữa, đừng làm cho người ta cho rằng con là lưu manh.
- Haiz,
ba nói con có nghe thấy không hả? - Mạc Trường Thắng thấy sau khi mình
nói chuyện Mạc Bảo Bối không có bất kỳ phản ứng, buồn bực hỏi, kết quả
nhìn thấy Mạc Bảo Bối ngủ ngáy to như cũ, thậm chí còn đổi phương hướng, vùi đầu vào trong gối hoa nhỏ.
Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối bất động như núi, giận đến nghiến răng, hít sâu, một tay lấy cái mền
đắp trên người Mạc Bảo Bối.
- Mạc Bảo Bối, rời giường cho ba, đã
đến lúc xem mặt, thời gian hẹn hò, còn không đứng lên ba lập tức mặc kệ
con mặc áo ngủ trực tiếp đưa ra ngoài! - Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo
Bối sau khi mất mền đã co lại thành một con sâu róm quát.
Trong lòng giãy giụa một cái, cuối cùng Mạc Bảo Bối yếu ớt từ trong gối mở miệng:
- Con biết, mấy giờ rồi?