- Cháu nhìn cũng đẹp
mắt, chú Mạc chú thấy dây chuyền này của cháu đẹp mắt chứ? - Viên Tử đắc ý rướn cổ lên, như đứa trẻ muốn ăn đường, khoe ra dây chuyền thạch anh
màu đỏ nhạt, làm thành hình trái tim bên trong khảm kim cương trên cổ.
- Đẹp mắt đẹp mắt, Viên Tử là một mỹ nhân nhỏ đeo cái gì cũng đẹp mắt! - Mạc Trường Thắng vui vẻ khen ngợi.
- Tất nhiên, Giai Giai, Bảo Bối các cậu có nghe thấy không, chú nói tớ là mỹ nhân nhỏ đấy! - Viên Tử đắc ý hả hê nói xong, kiêu ngạo ngẩng đầu,
ưỡn ngực.
Mạc Bảo Bối khoa trương nhìn Viên Tử từ trên xuống
dưới, sau đó cười lớn, Viên Tử giận đến hai tay nắm quyền, hận không thể chặn miệng Mạc Bảo Bối lại, nhưng biết rõ mình đánh không lại Mạc Bảo
Bối nên chỉ có thể duy trì tức giận, diễnđàn lê.quý,đ/ôn trông đợi Tề
Giai giúp đỡ.
- Ừ, sau này sẽ là đại mỹ nhân. - Tề Giai nhàn nhạt nhìn lướt qua, sóng nước chẳng xao nói, hoàn toàn không bị sóng ngầm bí mật của hai người ảnh hưởng đến.
Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố
nhìn nhau một cái, cảm thấy mấy thiếu nữ cãi nhau rất ấm áp, mỉm cười
giúp đối phương thêm thức ăn, khiến ấm áp này càng thêm tràn lan ra.
Sau đó ăn trái cây trên ghế sofa ở phòng khách.
Thím Lưu bê trái cây đã ướp lạnh tốt lên, trước tiên Viên Tử lập tức đưa tay bốc anh đào lên nhét vào trong miệng, bắt đầu ăn nồng nhiệt.
- Máy ăn. - Tề Giai cười nói, nhìn Viên Tử vui vẻ thoải mái ăn, trong giọng nói cảm giác ấm áp nhiều hơn.
- Cậu cứ theo cậu ấy, dù sao cái người tham ăn này ăn thế nào cũng không
mập, thật không biết cậu ta ăn vào rồi đi đâu cả. - Mạc Bảo Bối ăn dưa
hấu, nhìn bộ dạng Viên Tử vui vẻ ăn trái cây.
- Con gái có thể ăn là phúc, ai giống con thích uống rượu. - Lý Tố Tố hờn dỗi phàn nàn, nhắc đến việc nhà.
- Nói đúng, người ta là có phúc khí, không được nói máy ăn. – Sau khi
Viên Tử nuốt cầm trên tay xuống, một tay lại cầm vải trong suốt đã bóc
vỏ, nói xong tiếp tục khai chiến.
- Có nghe thấy không, máy ăn người ta nói đấy, phải gọi là phúc khí. - Mạc Bảo Bối nhìn về phía Tề Giai cười ha ha.
- Tuân lệnh, bà cô nhỏ của tôi. - Tề Giai tâm tình vui vẻ nhạo báng, chọc cho Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố vui vẻ cười to, lại khiến cho Viên Tử
trợn tròn đôi mắt, mặt buồn bực.
- Chị Lưu, cắt nhiều trái cây một chút đưa lên đây đi, khẩu vị con bé này càng ngày càng tốt rồi! - Lý Tố Tố cười nói.
Chị cả Lưu cũng vui vẻ nhìn mọi người, tươi tắn đến nhà bếp lấy thêm trái cây.
- Vẫn là dì Lý tốt với cháu, đợi lát nữa bưng lên tất cả đều là của cháu
nhé, chia cho chú và dì ăn, không chia cho hai người kia. - Viên Tử sưng mặt lên tức giận nói với Mạc Bảo Bối và Tề Giai đang cười lăn cười lộn.
- Được được được, không ăn, chúng tớ không giành với cậu. - Tề Giai vội vàng an ủi.
- Tại sao tớ không thể ăn, Giai Giai cậu nói đi? - Mạc Bảo Bối buồn bực nhìn về phía Tề Giai ý kiến.
- Cậu cũng không phải là máy ăn, ăn nhiều như vậy làm gì? - Tề Giai chau chau mày, nhìn Mạc Bảo Bối nhàn nhạt mở miệng.
- Đúng thế! - Mạc Bảo Bối suy nghĩ một chút, cảm thấy Tề Giai nói rất có
lý, lập tức gật đầu một cái - Vậy cũng tốt, đều cho cậu ấy, tớ thề tuyệt không với giành với cậu ấy.
Viên Tử nghe hai người ngươi tới ta
đi, giận đến không chịu được, chỉ có thể phồng khuôn mặt hồng hồng nhỏ
nhắn lên, buồn bực ăn trái cây, không để ý tới nhạo báng của hai người
kia.
- Được rồi, hai người các con đừng bắt nạt Viên Tử bé nhỏ
nữa, nhìn con bé rất đáng yêu, chịu thế nào được. - Lý Tố Tố thấy vậy
vội vàng lên tiếng an ủi tâm hồn nhỏ bị thương của Viên Tử.
- Vẫn là dì thương cháu! - Viên Tử nuốt vào trái cây trong miệng, bổ nhào người vào lồng ngực Lý Tố Tố, vô cùng đáng thương nói.
- Dĩ nhiên, Viên Tử của chúng ta đáng yêu như thế, ai thấy mà không
thương yêu chứ. Đến đây, dì thương à, không đau lòng nữa, hai đứa bọn nó xấu, không cần để ý đên chúng, chúng ta tới ăn trái cây, buổi chiều dì
làm Ice Cream cho cháu ăn được không? - Lý Tố Tố ôm lấy Viên Tử trong
ngực, tình thương của mẹ tràn ra nói.
Mạc Bảo Bối và Tề Giai
không chịu được giật thót mình, nhìn nhau một cái, yên tĩnh im lặng rời
khỏi nơi phòng khách làm người ta rợn cả tóc gáy này.
Trong ba
người, Tề Giai thành thục chững chạc nhất, Mạc Bảo Bối lại là một lưu
manh bá khí. Tính tình hai người không có cách nào thỏa mãn tình thương
muốn ôm ấp của mẹ cho Lý Tố Tố, duy chỉ có Viên Tử ngây thơ có thể làm
cho bà phát huy tình cảm mẫu tử, vì vậy hai người Lý Tố Tố và Viên Tử
vẫn luôn đặc biệt hợp ý.
Đi tới lầu ba, ngồi trên quầy bar nhỏ ở
phòng khách trong lầu, Mạc Bảo Bối ngồi trên ghế chân cao, hai chân đung đưa trong không trung, không hứng thú uống bia ướp lạnh.
- Cậu thật đúng là không thể một ngày không rượu mà! - Tề Giai ngồi trên ghế mây, ngâm trà lài.
- Đây cũng không một loại rượu bình thường, dưỡng sắc làm đẹp đấy! - Mạc
Bảo Bối cầm ly thủy tinh trong suốt hình tròn lên, nhảy xuống ghế chân
cao, đi tới ngồi ở đối diện Tề Giai. Thiết kế phòng khách kiểu nông
thôn, có thể thấy được thiên nhiên thực vật và chậu cảnh khắp nơi.
- Không phải trong bia có lát chanh sao, lại còn gọi là dưỡng sắc làm
đẹp.... Cậu đây là ỷ vào hiện tại tuổi trẻ không biết yêu quý, sau này
già rồi chúc cậu chịu đựng cho tốt, đến lúc đó đừng trách tớ không nhắc
nhở cậu! - Tề Giai bỏ nước bỏ nước lọc đầu đi, ngẩng đầu nhìn cái ly
500ml trong tay Mạc Bảo Bối, cảnh cáo.
- Yên tâm đi, tớ cũng
không say rượu, hơn nữa hôm nay có rượu hôm nay say, không chừng tớ còn
không sống tới ngày già cả nào đó. Bây giờ xã hội này hỗn loạn như vậy,
chuyện gì cũng có thể xảy ra. - Mạc Bảo Bối không việc gì nói.
- Cho nên cậu đã quyết định thử một chút với Ross sao? - Tề Giai hỏi.
- Nói giỡn, làm sao có thể thử. - Mạc Bảo Bối kêu to, ngay sau đó nói ra thỏa thuận và đánh cược của hai người.
- Nghe qua, đánh cược này sẽ còn rất thú vị. - Tề Giai nghe xong lập tức phát biểu ý kiến cá nhân.
- Đây chính là cảm tưởng của cậu khi nghe xong? Xem ra rất bình tĩnh đấy, thế nào, có phải có lời gì muốn nói với tớ hay không? - Mạc Bảo Bối
nhìn Tề Giai, muốn tìm kiếm chút gì từ cái vẻ mặt luôn là sóng nước
chẳng xao đó.
- Không có gì đặc biệt, cậu cũng đã nói chuyện gì
cũng có thể xảy ra, những chuyện tình kia không ai có thể biết trước
được, chẳng qua cậu đừng che mắt con tim của mình là tốt rồi. - Tề Giai
trầm ngâm nói.
- Biết rồi đại triết học gia của tôi, nhưng cậu
vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng một năm sau đi du lịch với tớ đi, bởi vì tớ
một năm sau sẽ trở thành phú bà trăm vạn. - Mạc Bảo Bối vui vẻ cười nói.
- Được rồi, chớ đắc ý, để ly bia của cậu xuống, uống trà lài đi. - Tề
Giai đưa trà lài pha ngon tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, nhàn nhạt nói.
- Biết kỹ năng pha trà của cậu tốt, về sau nếu ai cưới cậu đúng là phúc
khí đời trước đã tu luyện được, dịu dàng hòa nhã lại còn đa tài đa nghệ. - Mạc Bảo Bối nghe lời buông ly bia uống một nửa trong tay.
-
Con nhỏ nghìn mặt cậu, không phải nói tớ phúc hắc ư, sao bây giờ đổi sửa lời nói rồi hả? - Tề Giai nhẹ nhàng hớp một hớp trà lài, cười mắng.
- Cậu đừng nói nghìn mặt..., dấu hiệu của phụ nữ là gì, đó chính là hay
thay đổi chứ sao. - Mạc Bảo Bối cũng không nổi giận, cười nói tiếp.
- Dạ, cậu nói đều có lý, nhưng mà tớ vẫn nói nhiều thêm một câu, sau này
hãy uống ít một chút, nhất là độ cồn cao. Tính tình cực đoan của cậu tớ
thấy hơn phân nửa có liên quan với việc cậu thích rượu, cẩn thận có một
ngày uống rượu hỏng việc. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối uống hết một ly trà lài lại lập tức lại bưng ly bia lên cau mày nói.