Mạc Bảo Bối cũng hít
một hơi khí lạnh, mọi người kinh ngạc lộ ra ánh mắt nghi ngờ ở trên
người Ross, thế nhưng anh lại giống như không biết chút nào, thoải mái
hỏi thăm, còn đi về phía trước một bước, vươn tay lắc lắc.
Nhìn
khăn tắm tràn ngập nguy cơ trên hông Ross, Mạc Bảo Bối ba chân bốn cẳng
lên trước, trước mặt Ross kích động một phát, một tay đè khăn tắm bên
hông Ross lại, một tay đẩy Ross đi vào trong phòng tắm.
Ross chợt trượt chân, ngã ra phía sau.
Mạc Bảo Bối lập tức trơ mắt nhìn khăn tắm trong tay mình, cả người tức thì
cứng ngắc, không thể tin nhìn về phía trước, chỉ thấy Ross giờ phút này
đúng như như lời Viên Tử, trần trụi đứng ở trước mắt của mình, cơ thể
không che đậy chút nào hiện ra ở trước mắt Mạc Bảo Bối.
- Oh, Bảo Bối em xem được rồi thì mau trả khăn tắm lại cho anh đi! - Ross chẳng
qua chỉ loạng choạng lui về sau mấy bước, chân bước một bước liền đứng
vững vàng, d-iễn đàn l:ê quý đ;ôn nhưng vừa vặn bày cơ thể ra trước mắt
Mạc Bảo Bối. (đằng nào cũng thấy mà >
- Hai người các
cháu xuống lâu trước xem cơm trưa xong chưa! - Mạc Trường Thắng kịp phản ứng đầu tiên, vỗ bả vai Tề Giai và Viên Tử, đẩy hai người đến hướng cầu thang.
Mạc Bảo Bối sững sờ giơ cánh tay lên, đưa khăn tắm cầm
trong tay cho Ross, cực kỳ lúng túng, hận không thể lập tức đào cái động vùi mình vào.
Cả người Mạc Bảo Bối hoàn toàn lộ ra trạng thái đờ đẫn, trong đầu đều là thân thể Ross, liều mạng muốn khua rớt hết ra,
chung quy lại luôn không tự chủ hiện ra trong đầu.
- Ngài Mạc! - Mở cửa phòng ra, quản lý gia đình tạm thời Tiểu Mỹ mới tới cầm quần áo xếp thật chỉnh tề trong tay.
- Vào đi. - Mạc Trường Thắng nhìn thấy Tiểu Mỹ cầm quần áo của Ross trên
tay, có chút kỳ quái, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để hỏi
tới.
- Xin lỗi không tiếp được nữa, cháu đi thay quần áo một lát. - Ross mỉm cười nhận lấy quần áo trên tay Tiểu Mỹ, đi vào phòng tắm.
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? - Mạc Trường Thắng nghiêm túc hỏi.
Tề Quốc Đống và Viên Bân yên lặng ngồi trên ghế sofa, dù sao đây là chuyện nhà họ Mạc, bọn họ cũng không tiện hỏi tới, chỉ là trong mắt Viên Bân
có một ít sắc thái cô đơn, nhìn không có ánh mặt trời như trước nữa.
- Thật ra thì. . . . . . - Mạc Bảo Bối giải thích chuyện từ đầu tới đuôi
một lần, cũng không giấu giếm hành vi ác liệt đổ khí giận vì ngủ dậy lên trên người Ross của mình, vào thời khắc này chỉ cần có thể giải thích
sự trong sạch của mình, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Khi Ross thay quần áo xong đi ra, vừa lúc Mạc Bảo Bối khai báo hết toàn bộ mọi chuyện.
- Ross, con gái của tôi nói sự thật sao? - Khuôn mặt Mạc Trường Thắng nghiêm nghị, khí thế lẫm liệt.
- Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm! - Ross chợt cuối một
góc 90 độ về phía Mạc Trường Thắng, gương mặt thành kính và nghiêm túc.
- Chịu trách nhiệm cái gì hả, anh nói tiếng ngoài hành tinh à? - Mạc Bảo Bối bất ngờ nghe Ross nói như thế, lập tức nhảy lên.
- Bảo Bối em yên tâm, anh sẽ chọn một ngày thật tốt tới cửa cầu hôn, nhất định sẽ không để cho trong sạch của em bị tổn hại! - Ross đưa tình đắm
đuối nhìn Mạc Bảo Bối lần nữa.
- Ông trời của tôi ơi, lúc nào thì tôi cần anh chịu trách nhiệm thế..., chúng ta nói chuyện cho rõ, anh
kéo thành chuyện tình quái quỷ gì đấy? Tôi vừa mới giải thích qua rồi,
tôi thật sự xin lỗi vì phát cáu với anh, tôi sai lầm rồi, về sau tôi
không dám nữa. Bây giờ tôi nói xin lỗi xong rồi, anh lập tức tha thứ cho tôi, chuyện cũng giải quyết xong xuôi. - Suy nghĩ của Mạc Bảo Bối bị
lời nói bật ra thình lình của Ross làm cho có chút xốc xếch không chịu
nổi.
- Không có việc gì, anh tuyệt đối không để ý. - Ross mỉm cười nói, trong giọng nói có cưng chiều.
- Được rồi, lão tử, bác Tề hai người nghe, anh ta đã tha thứ cho con,
hiện tại chuyện gì cũng không có, chúng ta đi xuống lầu ăn cơm trưa
thôi! - Mạc Bảo Bối nói xong lập tức kéo hai người muốn đi.
- Đợi chút, lúc nãy chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, đúng là Ross tha thứ cho
con, con cũng không cần Ross chịu trách nhiệm, nhưng Ross thì sao? - Mạc Trường Thắng đột nhiên hỏi.
- Anh ta thì thế nào? - Mạc Bảo Bối cau mày, không giải thích được.
- Cậu ấy đã bị con nhìn hết trơn rồi, sao con có thể không chịu trách
nhiệm với cậu ấy chứ? Trung Quốc chúng ta là một nước lễ nghi, con vừa
thất lễ với Ross, chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm đối với cậu ấy
sao? - Lời nói Mạc Trường Thắng vang vọng có lực.
- Con. . . . . . - Mạc Bảo Bối nhất thời nghèo từ, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Ross mong đợi nhìn Mạc Bảo Bối, mắt thoáng qua một tia sáng giảo hoạt, nhưng nhanh chóng chìm vào trong đôi mắt sâu thâm tình.
- Đúng vậy Bảo Bối, từ nhỏ trong số mấy đứa nhỏ cháu là người cực kỳ có ý thức trách nhiệm, mặc kệ đụng phải chuyện gì đều gánh vác hết sức. Lúc
này cháu phải nói một câu. - Tề Quốc Đống trầm ngâm chốc lát, con gái
ông đánh giá cao chàng Ross này, ông có thái độ muốn cùng bạn tốt nỗ lực hợp hai người lại, lập tức không giúp đỡ.
- Ross cậu yên tâm,
chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một cái công bằng, người Trung Quốc chúng tôi có tình có nghĩa là nhất, nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần cậu
có lý thì có thể đi khắp thiên hạ. Bây giờ cậu nói một câu, cậu có thật
lòng muốn Bảo Bối nhà chúng tôi chịu trách nhiệm không, cậu cứ nói. -
Mạc Trường Thắng vỗ Ross bả vai, khí khái nói.
- Nếu Bảo Bối
không cần cháu phụ trách, vậy thì để Bảo Bối chịu trách nhiệm đối với
cháu thôi! - Ross mỉm cười không thay đổi, giọng nói giống như tắm gió
xuân biểu thị công khai tâm tình tốt của anh.
Một câu nói của Ross, ba người vui mừng, một người cô đơn, còn một người tức điên.
Cái người sắp tức điên đó chính là Mạc Bảo Bối. Thế nào cô cũng nghĩ không
thông vì cớ gì lại phát sinh tới bước này, đầu cô trống rỗng.
Đợi lúc cô phục hồi tình thần, trong phòng đã chỉ còn lại hai người cô và Viên Bân rồi.
- Viên Bân, có phải em rất thảm? – Giọng Mạc Bảo Bối trống rỗng, hai mắt vô hồn.
- Anh nghĩ, chú Mạc và bác Tề chắc sẽ không nhìn lầm người, hơn nữa anh
thấy được Ross thật sự rất yêu thích em. - Viên Bân cố gắng hết sức để
lời nói của mình có vẻ nhẹ nhõm một chút, nuốt khổ sở xuống trong lòng.
- Trên đời này sao có thể có chuyện hoang đường như vậy? Đến cùng em đã
làm chuyện xấu gì? - Mạc Bảo Bối nhìn Viên Bân, hoàn toàn không nghe vào lời nói của anh, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân.
- Em
không có, anh ta rất thích hợp với em cũng rất cưng chiều em, nếu không
làm sao sẽ nguyện ý chịu đựng em đùa giỡn nhiều như vậy mà vẫn cam tâm
tình nguyện đây? - Viên Bân an ủi, đồng thời cũng đang rạch một vết
thương trong lòng mình.
- Viên Bân, anh nói em có cần phải đi
thắp nhang thuận tiện ăn một chén mì sợi chân heo không? Nhất định là
trước kia em làm quá nhiều chuyện xấu, hiện tại báo ứng tới rồi! - Mạc
Bảo Bối một bộ mặt nức nở, làm bộ đáng thương nhìn Viên Bân.
-
Con bé ngốc, em là một cô gái tốt, chuyện có lẽ không hề xấu giống em
nghĩ vậy đâu, sao em không thử chung đụng với anh ta, có lẽ em sẽ thay
đổi cái nhìn. - Viên Bân sờ sờ đầu Mạc Bảo Bối, trong mắt tràn đầy dịu
dàng.
Mạc Bảo Bối tự động loại bỏ toàn bộ lời nói của Viên Bân,
sau khi suy tư một lát, đột nhiên đứng thẳng lên, trong miệng lẩm bẩm:
- Thắp nhang, mì móng giò. Thắp nhang, mì móng giò. - Đi ra ngoài cửa.
Viên Bân nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời đi, lúc này mới khổ sở nhắm hai mắt
lại, không dám nhìn cô gái tốt đẹp đó nữa, cứ để cho anh yên lặng bảo vệ tiên nữ nhỏ trong lòng anh thôi.