- Cô bệnh thần
kinh à, lái xe kiểu gì vậy? - Lưu Chí Viễn khôi phục tinh thần lại, giận đến tức miệng mắng to, một bên cởi dây an toàn ra đi xuống xe xem một
chút đến cùng là ai dám cả gan lái xe như vậy.
- Tôi lái xe kiểu
gì không tới phiên Lưu Chí Viễn anh mở miệng, tránh qua một bên cho tôi
đi! - Mạc Bảo Bối gầm thét, nhìn Lưu Chí Viễn rõ ràng là quấn tú lịch
sự, lại nhiều lần làm ra cái loại chuyện đê tiện đó, nếu không phải cô
tận mắt nhìn thấy, cô còn không biết thì ra khi Lộ Bán Hạ ở bên cạnh hắn bị đối xử như vậy.
- Cô nói cái gì? - Lưu Chí Viễn xông tới
trước mặt của Mạc Bảo Bối, lúc chuẩn bị mở miệng mắng chửi người, đột
nhiên lại cười - Thì ra là Mạc đại tiểu thư, khó trách lớn lối như vậy.
- Anh biết tôi thì tốt, tôi cảnh cáo về sau anh không được chạm vào cô ấy cho tôi, nếu không đừng trách lòng dạ tôi độc ác. - Mạc Bảo Bối chỉ vào Lộ Bán Hạ, nói lời tàn nhẫn với Lưu Chí Viễn.
- Mạc đại tiểu thư có lời gì tự nhiên phân phó là được, nhưng nếu là cô gái này thì cô ta
tự động muốn tới cho tôi chạm, cô nói tôi nên làm như thế nào đây? - Lưu Chí Viễn cười đến bộ dạng như vô lại, d)iễnđ)ànlê)q)uýđ)ôn ánh mắt
chuyển qua lại ở trên ngực đẫy đà của Lộ Bán Hạ.
- Con mẹ nó anh
thu cặp mắt dâm đãng của anh lại đi. Bán Hạ, thứ mà cà bông như vậy cậu
cũng nguyện ý chịu uất ức, mắt của cậu rớt ra ngoài rồi sao? - Mạc Bảo
Bối nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân của Lưu Chí Viễn, tức giận càng lên cao
thêm.
- Bảo Bối, cậu đừng xía vào. - Lộ Bán Hạ quật cường nói,
một màn thảm hại của mình lần nữa bị chính bạn tốt thấy, Lộ Bán Hạ lộ vẻ có chút không đất dung thân. Ở phía sau mọi người, mặc kệ uất ức cỡ nào cô đều có thể cắn chặt răng và nuốt máu, nhưng ở trước mặt của Mạc Bảo
Bối, cô không muốn mình như vậy bị cô ấy nhìn thấy.
- Ngài Lưu,
tôi nghĩ có một số việc giữa đàn ông nói chuyện một chút sẽ tốt hơn. -
Ross thấy vậy, lấy ra tư thái quan Ngoại giao của anh.
Từ sau bữa tiệc lần trước, Ross liền đi góp nhặt tài liệu liên quan đến Lộ Bán Hạ, không ngờ phát hiện một số chuyện, giờ phút này là thời khắc anh đứng
ra giúp đỡ cô gái yếu đuối này.
- Thì ra là ngài Ross danh tiếng
lẫy lừng, bề tôi dưới váy Mạc đại tiểu thư quả nhiên đều không thể khinh thường. - Lưu Chí Viễn nhạo báng nói.
- Miệng sạch sẽ một chút
cho tôi. – Lửa nóng của Mạc Bảo Bối lập tức bị kích thích, buông ràng
buộc với Lộ Bán Hạ ra, một quả đấm rơi vào bụng của Lưu Chí Viễn.
- Anh nghĩ ngài Lưu có thể không kịp chờ đợi muốn cùng anh hàn huyên
chuyện y học xảy ra năm đó, không bằng chúng ta đến kia bên ngồi xuống
từ từ nói đi. - Ross buồn cười nhìn Mạc Bảo Bối, cũng không hề cảm thấy
ngoài ý muốn đối với việc cô đột nhiên ra tay. Kéo Lưu Chí Viễn lùn hơn
anh một cái đầu, chạy về phía sân cỏ bên cạnh.
Lưu Chí Viễn giận mà không dám nói gì chỉ có thể tức giận nhìn Mạc Bảo Bối, không cam lòng bị Ross mạnh mẽ kéo ra.
Mặc dù Lưu Chí Viễn bị Ross mạnh mẽ kéo ra, nhưng cũng không phải thật lòng muốn cùng Ross nói chuyện, mà chỉ cho Ross chút mặt mũi thôi.
-
Chuyện giữa anh và tiểu thư Lộ tôi có nghe được ít, đây là ân oán người
đời trước, tôi thấy cũng không cần phải kéo đến trên người thế hệ sau.
Tiểu thư Lộ là người vô tội, buông tha cô ấy đi! - Ross tận lực lễ độ
nói.
Nhưng Lưu Chí Viễn này lại cau mày:
- Ngài Ross, tôi
kính trọng anh là quan Ngoại giao xuất sắc, thêm cha của tiểu thư Mạc
lại là quan to tôi không dám chọc cô ta, bị đánh một quyền này tôi cũng
nhận vậy, nhưng anh cũng không phải quan viên thuộc về Trung Quốc chúng
tôi, nên hôm nay tôi cũng không khách khí nói một tiếng, chuyện của tôi
còn chưa tới lượt anh để ý tới.
- Vậy sao? Như vậy người sau lưng điều khiển sự cố y học năm đó là ai anh cũng không sợ bị người khác
biết sao? - Ross cười sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, giọng điệu nhàn nhã
nói.
- Anh có ý tứ gì? Điều khiển cái gì? - Sắc mặt Lưu Chí Viễn đột nhiên thay đổi mạnh.
- Tôi có ý gì trong lòng tôi anh biết rõ, người đang làm thì trời đang
nhìn, theo người Trung Quốc các anh nói thì đó chính là lưới pháp luật
tuy thưa nhưng khó lọt, chuyện này thật sự muốn điều tra mà nói cũng
không khó, chẳng qua ông cụ Lộ thiện lương, năm đó không truy cứu, ngày
nay cũng không muốn nhắc tới. Tiểu thư Lộ trẻ tuổi bị anh lợi dụng nhưng cũng không bày tỏ, chuyện này cứ như vậy không rõ ràng. - Ross nhớ đến
nội dung tài liệu bạn tốt Joshua đưa cho mình, bỗng nhiên trên mặt có
loại cảm giác bị đè nén.
Cảm nhận được khí thế trên người Ross chuyển biến, Lưu Chí Viễn đổ ít mồ hôi trộm.
- Tôi không hiểu rõ anh nói chuyện gì, tôi với Lộ Bán Hạ là quan hệ yêu
thương cả hai phía cùng vui vẻ, mặc dù tôi có vợ con, nhưng tình yêu
cũng không có ai đúng ai sai, tôi cũng sẽ ly hôn. - Lưu Chí Viễn không
chịu thừa nhận, cố chấp cho rằng Ross chỉ phô trương thanh thế thôi.
- Năm đó anh chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ vừa mới ra xã hội, chợt lấy được trái tim tiểu thư nhà họ La, từ đó một đường thăng tiến. Bây
giờ nhà họ La sa sút, theo lý anh phải nên ở bên cạnh trợ giúp nhà họ La vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng anh lại hoàn toàn ngược lại. Không
những không hề trợ giúp nhà họ La, trái lại còn bỏ đá xuống giếng, bỏ vợ bỏ con còn chưa tính, còn cố ý đưa tiểu thư Lộ tới nhục nhã vợ của anh, đây là vì cái gì? - Ross cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Lưu Chí Viễn
trở nên khinh thường.
- Chuyện nhà họ La không phải do tôi tạo
thành, quốc gia tước đoạt thế lực nhà họ La, tôi chỉ thuận theo quốc gia không hề lui tới với quan lại tham ô nữa mà thôi. Về phần vợ chồng
chúng tôi chẳng qua là tình cảm không hợp. - Lưu Chí Viễn ra sức biện
giải cho mình.
- Vậy sao? Năm đó cha anh đột nhiên bị tai nạn xe
cộ, kết quả ở trên bàn phẫu thuật bởi vì chảy máu quá nhiều, dung lượng
máu giảm xuống kịch liệt, sau khi cấp cứu thất bại thì tử vong. Mà lúc
ấy một chủ xe khác vẫn sống, sau ngày thứ ba lập tức dẫn đến một trận
tranh luận y học, trận tranh luận y học đó thiếu chút nữa làm mất mạng
người. Sau này bác sĩ mổ chính trên bàn giải phẫu đã tự nhận lỗi từ
chức, trận tranh luận y học cuối cùng đưa ra tòa án. Chẳng qua bởi vì
cuối cùng tuyên bố kết quả là tử vong bình thường mà không phải là vì
sao cả, cho nên người thân của người chết cũng không hề nhận được bồi
thường. - Ross nhìn ánh mắt của Lưu Chí Viễn, chậm rãi kể rõ.
Trong lòng Lưu Chí Viễn run sợ nhìn Ross, không ngờ Ross lại có thể rõ ràng
đối với chuyện năm đó như vậy. Năm đó hắn vẫn chỉ là một sinh viên, đi
học xa quê, chờ hắn biết tai nạn xe cộ của cha là sau khi về đến nhà,
cha đã mất, hắn học tập luật pháp chuyên nghiệp, kiểm tra xe cha thấy
lúc ấy đã đạp thắng xe, tuy nhiên vẫn xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như thế, cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, lập tức hỏi thăm người ngoài
một chút.
Sau đó hắn cho rằng chuyện này đúng là một âm mưu, là
kế hoạch tai nạn xe của một người khác. Vì thư ký năm đó được bầu bằng
phiếu nên có thể giành đồng cảm của mọi người, cho nên tìm cha hắn làm
người chết thế, chẳng qua không ngờ thật sự làm ra án mạng. Kết màn
chính là người kia cuối cùng lại thắng những thư ký được đề cử khác, trở thành thư ký tỉnh ủy thành phố X.
- Làm sao anh biết? - Chân Lưu Chí Viễn hơi nhũn ra.
- Năm đó chuyện tình tai nạn xe của nhà họ La bị cho rằng là đối thủ
xuống tay, cho nên người được phiếu thông qua trở thành thư ký năm đó,
ông ta đương nhiên không dám truy cứu nhiều lại chuyện như vậy, mà ông
cụ Lộ lại là một người vô tội không biết sự tình. Sau đó chuyện này tự
nhiên không có ai nhắc lại, nhưng anh thông minh quá bị thông minh hại,
anh trợ giúp đối thủ năm đó sửa lại án xử sai, vặn ngã cha vợ anh, nhưng theo chuyện này bày rõ, những thứ mạng nhện dấu ngựa khác tự nhiên cũng lộ ra cả. - Ross thấy tiếc nhìn Lưu Chí Viễn.
Lưu Chí Viễn là một người rất thông minh, chỉ tiếc, thông minh của hắn lại dùng trong báo thù, hại người hại mình.