Với tính cách thù dai của Lâm Thiên Vũ, ngày đó trong nhà ăn hải sản, Bảo Bối không cho anh
ta mặt mũi như vậy, anh ta làm sao có thể không báo thù. Với thủ đoạn
của anh ta, muốn động tay động chân một cách hoàn hảo hoàn toàn là có
khả năng.
- Tiểu thư, nếu cô không đi mà nói, vậy tôi cũng chỉ
đành phải tự mình tiễn cô đi ra ngoài. - Vệ sĩ bị Lộ Bán Hạ dây dưa có
phần không được bình tĩnh, dứt khoát trực tiếp đẩy Lộ Bán Hạ ra ngoài.
Lộ Bán Hạ cũng đã từng luyện võ thuật, bản lĩnh nhanh nhẹn, một cái lập
tức tránh được, quay người muốn mạnh mẽ tiến vào khu nghỉ ngơi, vệ sĩ
kia cũng không phải ngồi không, một cái lập tức vác Lộ Bán Hạ treo ngược trên bờ vai.
- Oái. . . . . . anh làm gì thế, thả tôi xuống! -
Lộ Bán Hạ giật mình, hét lên, phương thức bị treo ngược vác trên vai
khiến cho Bán Hạ có chút sung huyết não, bất mãn lớn tiếng hô lên.
Tiếng còi vào sân kéo dài ba phút, càng về phía sau thì càng dồn dập, làm cho người ta có cảm giác rất cấp bách. Lộ Bán Hạ đã xem trước lịch trình,
một khi vào sân sau đó chính là hâm nóng sân, diễn đ:àn l;ê qu.ý đ,ôn
tay đua có thời gian 10 phút để thích ứng với điều chỉnh của chiếc xe,
tiếp đó lập tức chuẩn bị bắt đầu so tài.
- Tôi muốn gặp Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ có ở đây không hả? - Lộ Bán Hạ cố hơn không được, vì
an toàn thân thể của Mạc Bảo Bối, lớn tiếng hết lên về phía khu nghỉ
ngơi.
Vệ sĩ vừa nghe thấy Lộ Bán Hạ hô lên, dưới chân đi ra ngoài nhanh hơn, đến ngoài cửa, trực tiếp ném xuống một cái, trở tay liền đẩy cửa đóng lại.
Thật may là hôm nay làm trợ lý, Lộ Bán Hạ mang giày thể thao, nếu là giày cao gót chân đã sớm trật ra.
Vặn eo xoay tròn một vòng, Lộ Bán Hạ vững vàng đứng trên mặt đất, lộ ra nụ
cười, thầm nói: may mắn lão nương mạng lớn, bản lĩnh linh hoạt.
Khi Lâm Thiên Vũ đang đàm luận liên quan đến công việc với mấy người quản
lý ở bên trong phòng khách quý, đột nhiên nghe tiếng ồn ào phía ngoài,
nơi này là tạm thời xây dựng, hiệu quả cách âm vốn cũng không phải là
quá tốt, cộng thêm sau đó Lộ Bán Hạ lại rống to mấy tiếng, đủ để Lâm
Thiên Vũ nghe.
Khi anh đi ra tới, vừa lúc nhìn thấy vệ sĩ vác Lộ
Bán Hạ trên vai ném xuống đất, sợ đến nghẹn một hơi trong cổ họng, nhưng sắc mặt anh lại không đổi, chỉ bước nhanh tới bên cạnh Lộ Bán Hạ thôi.
Vệ sĩ kia là một người phương bắc thân cao một mét chín, cơ thể cường
tráng, còn Lộ Bán Hạ nhìn qua lại nhỏ nhắn như vậy, thật sự khiến Lâm
Thiên Vũ lo lắng. Mặc dù nhìn thấy Lộ Bán Hạ linh hoạt đứng vững vàng,
còn chưa thoát hết lo lắng hỏi:
- Thế nào? Có tổn thương tới chỗ nào hay không?
- Lão nương dễ dàng bị thương như vậy thì làm sao so chiêu với thuộc hạ
của lão nhân gia anh chứ! - Lộ Bán Hạ nhìn thấy Lâm Thiên Vũ, toàn bộ
tức giận đều đỗ lên trên người Lâm Thiên Vũ, đột nhiên như thế thật đúng là làm cô sợ hết hồn.
- Cô tìm tôi có chuyện gì? - Thấy Lộ Bán Hạ có sức hít thở rống lên mười phần cũng biết cô không sao.
- Đương nhiên có chuyện mới có thể tìm anh rồi, nếu không tôi rảnh chắc! - Lộ Bán Hạ không quên dự tính ban đầu của cô.
Lâm Thiên Vũ đi theo Lộ Bán Hạ tới ngoài cửa, trong khoảng thời gian ngắn
Lộ Bán Hạ không biết làm sao mở miệng cho tương đối thích hợp. Nhìn điệu bộ Lâm Thiên Vũ cũng biết anh ta không phải một người dễ dàng chịu
thua, lúc ấy Mạc Bảo Bối nói nhiều làm cho anh ta tức giận lại không
xuống đài được như vậy, làm sao có thể không báo thù, nhất là sau khi
biết Lâm Thiên Vũ lại là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thịnh thì càng thêm lo lắng. Ngày đó lúc ở nhà ăn hải sản, Mạc Bảo Bối phá Lâm Thiên
Vũ trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, làm sao có thể để Mạc Bảo Bối tốt
hơn đây?
Lâm Thiên Vũ nhìn Lộ Bán Hạ rối rắm rồi đấu tranh, không biết cô gái này đến tột cùng muốn làm gì. Mà nói cũng rất kỳ quái, rõ
ràng anh không phải là một người vì sắc đẹp mà thay đổi, hơn nữa cô gái
này nói chuyện lại cay nghiệt thế, anh phải rất ghét mới đúng, nhưng khi anh nhìn thấy cô gái này yếu ớt lại không nhịn được đau lòng, một khắc
vừa mới nhìn thấy thì tâm cũng không khỏi tự chủ nhói đau.
- Anh
bỏ qua cho Bảo Bối. - Lộ Bán Hạ nghe trong sân đã truyền đến đếm ngược
thời gian ba phút, chỉ sợ xe Mạc Bảo Bối vừa lái ra ngoài thì có vấn đề, đến lúc đó lại không thể cứu vãn.
- Có ý tứ gì? - Lâm Thiên Vũ nheo mắt lại.
- Anh hãy yên tâm đi, Bảo Bối cậu ấy sẽ không vô địch, lúc nãy tôi mới
thả vào trong túi áo của cậu ấy tờ giấy bảo cậu ấy không cần phải vô
địch rồi, thậm chí về ba cũng không thể. - Lộ Bán Hạ nói một hơi ra
ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vũ.
- Cô cứ nắm
chắc cô gái đó có thể được vô địch vậy sao? - Lâm Thiên Vũ rất không cao hứng, cũng không phải thật sự để ý cô gái đáng chết Mạc Bảo Bối được vô địch, mà là Lộ Bán Hạ lại có thể coi anh trở thành loại người quá quắt
thế.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ngươi lừa ta gạt dĩ
nhiên thấy cũng nhiều, nhưng uy tín thương nhân nên có anh vẫn có, hơn
nữa đối thủ của anh vẫn luôn cùng địa vị và cấp bậc, chỉ là một học sinh giống như Mạc Bảo Bối mà thôi, hoàn toàn còn chưa vào được con mắt của
anh chứ đừng nói sẽ đối phó cô ta.
Mạc Bảo Bối đó có tài đức gì, có thể làm cho Lâm Thiên Vũ này vào trường hợp phải đối phó với cô ta chứ?
- Nếu Bảo Bối muốn được, thì nhất định có thể có được. Nhưng anh yên tâm, cậu ấy nghe lời của tôi nhất, tôi nói cậu ấy không thể thì nhất định
không thể, anh đừng tổn thương cậu ấy có được không? - Lộ Bán Hạ nói
xong lời cuối cùng giọng điệu gần như là van xin.
Lâm Thiên Vũ
không vui nhíu mày, đêm hôm đó cho dù anh bức bách thế nào, cô gái này
vẫn không chịu thỏa hiệp cũng không chịu cúi đầu, nhưng hôm nay vì Mạc
Bảo Bối đó lại có thể chịu cúi đầu với anh như vậy, cái nhận thức này
khiến Lâm Thiên Vũ rất không vui.
- Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ đến cùng cô ta có thể nghe lời cô không vô địch hay không! - Lâm Thiên
Vũ quay đầu đi thản nhiên nói, anh không thích loại cảm xúc mình không
cách nào khống chế đó, cho nên anh không thể cứ nhìn ánh mắt của cô gái
Lộ Bán Hạ này.
Thật ra thì, Lâm Thiên Vũ cũng đang giúp Lộ Bán Hạ tìm cái bậc thang xuống, bởi vì có Trịnh Hạo ở đây, cô gái kia hoàn
toàn không thể giành được vô địch.
- Ý của anh là sẽ không bắt
đầu những việc động tay động chân của anh nữa sao? - Lộ Bán Hạ vẫn cho
rằng Lâm Thiên Vũ đích xác đã động tay chân, chỉ là chưa phải thời điểm
quan trọng nhất sẽ không xuất ra thôi, nếu Bảo Bối không phải vô địch
thì có thể an toàn.
Lâm Thiên Vũ gật đầu một cái, anh không ngại
người khác hiểu lầm anh, đã ở địa vị này, chuyện uất ức hơn thế này anh
cũng gặp qua, anh cũng không phải một người giỏi giải thích.
Sau
khi lấy được đáp án khẳng định, trong lòng Lộ Bán Hạ thoải mái hơn, vội
vàng chạy ra phía sau đài quan sát xem Mạc Bảo Bối tranh tài.
Cuộc so tài thứ nhất là kỹ năng, người dự thi lái chiếc xe đua của mình,
trong sân vẽ hình chữ "工". Xe xuất phát từ vị trí quy định, rẽ vào nét
thẳng đứng bên trong khu vực chữ "工", tại đó chạy vào các vị trí khác,
chạy ra khu chữ "工" là hoàn thành tranh tài, thời gian càng ngắn, đạt
điểm càng cao.
Mạc Bảo Bối có số điểm cao nhất trong vòng đầu
tiên,18 người dự thi sử dụng thời gian dài nhất chính là năm phút đồng
hồ, nhanh nhất là Trịnh Hạo và Mạc Bảo Bối, thời gian hoàn thành chỉ
dùng ba phút hai mươi tám giây, còn về số hai là bốn phút mười giây,
thời gian chênh lệch cách xa như thế nên giành được tiếng vỗ tay và
tiếng reo hò của người xem trên toàn sân.