- Mỗi lần nghe cậu
nói tiếng Trung Quốc, không nhìn người thật đúng sẽ tưởng người Trung
Quốc đấy. Ross đối với văn hóa Trung Quốc chúng tôi chắc hẳn cũng rất có nghiên cứu! - Mạc Trường Thắng vừa nói vừa đi, mặt tươi cười, đối với
ứng cử viên tương lai có thể trở thành con rể càng nhìn càng hài lòng.
- Chủ tịch Mạc khen ngợi, cháu vẫn còn phải học tập. Văn hóa Trung Quốc
bắt nguồn xa dòng chảy dài, đáng giá để cháu học hỏi, không dám nói đến
nghiên cứu. - Ross khiêm tốn nói xong, đi theo Mạc Trường Thắng.
Mạc Bảo Bối nhìn hai bóng lưng đưa về phía mình, buồn bực liếc mắt, lại vừa vặn bị Ross quay đầu lại nhìn.
Nhìn Ross bật cười, trong lòng Mạc Bảo Bối càng thêm buồn bực, dùng sức bỏ chìa khóa xe trong tay vào túi, đi theo sau đuôi.
Chị Lưu, nữ đầu bếp trưởng của nhà họ Mạc, thấy có khách đến lập tức bưng
nước tinh khiết ra tiếp đãi khách. Ở trong nhà họ Mạc, chỉ cần có Mạc
Bảo Bối đều không cho phép uống đồ uống, bởi vì
cô nói uống nhiều nước mới có lợi.
Lần đầu tiên Ross tới nhà họ
Mạc, vừa vào bên trong nhưng thấy phong cách trang hoàng giản dị phóng
khoáng, cả người cảm giác ấm áp thoải mái. Thấy được trên tường treo rất nhiều tranh vẽ mực Trung Quốc, cùng với toàn bộ đồ trang trí và đồ dùng gia đình đều là sản phẩm Trung Quốc sản xuất. Dần dần Ross lại cảm thấy sự cổ điển của nhà họ Mạc e rằng là bị tình yêu nước của Mạc Bảo Bối
ảnh hưởng.
Mạc Trường Thắng và Ross hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, hoàn toàn gạt Mạc Bảo Bối ở một bên. Mạc Bảo Bối không thể
làm gì khác hơn là không hứng thú vừa ngồi trên ghế sofa vừa nhấn hộp
điều khiển trong tay xem ti vi.
- Đúng rồi, Đại sứ quán Nga bên
kia gửi thư mời đến, không biết Ross mời ai làm bạn gái. - Mạc Trường
Thắng nhớ tới một bữa tiệc nửa tháng sau, nhắc đến.
- Không biết
anh có vinh hạnh mời tiểu thư Mạc xinh đẹp làm bạn hay không? - Ross
nhìn Mạc Bảo Bối chuyển qua chuyển lại kênh truyền hình, lễ độ hỏi.
- Tôi. . . . . . - Mạc Bảo Bối vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Mạc Trường Thắng ngắt lời.
- Đương nhiên là có thể. Hai người trẻ tuổi ở chung một chỗ sẽ có chuyện
nói, hơn nữa hồi nhỏ Bảo Bối nó đã thích văn hóa Trung Quốc. Năm thứ hai tiểu học đã ầm ĩ muốn học khóa văn học quốc gia. Con nhà người ta đều
học piano, đàn violon, nhảy múa, chỉ có Bảo Bối nhà chúng tôi học giám
định và thưởng thức văn nghệ văn học quốc gia. Ngoại trừ học Taekwondo
để rèn luyện cơ thể khoẻ mạnh ra, tất cả ăn mặc, đồ dùng của con bé
không phải là Trung Quốc sản xuất thì không được. Lại thêm quen thuộc với lịch sử Trung Quốc, vừa lúc hai người có
thể chỉ bảo lẫn nhau.
Mạc Trường Thắng vui vẻ nói xong, cảm giác
Bảo Bối nhà mình và ứng cử viên bản thân nhìn trúng quả thật chính là
ông trời tác hợp cho, ra sức muốn tìm cơ hội chung đụng cho bọn họ.
- Vậy thì thật sự quá tốt. Tiểu thư Mạc xinh đẹp, cởi mở, nhất định sẽ là điểm sáng trong dạ tiệc, cháu sẽ là người đàn ông cực kỳ có phúc khí. - Ross cười lớn nói, thể hiện hảo cảm anh dành cho Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối bị chính lão tử của mình dừng lại trách móc, không thể làm gì
khác hơn là nuốt lời cãi trong miệng lại. Là quan nhị đại (quan đời thứ
hai), từ nhỏ cô cũng từng tham gia không ít dạ tiệc chính trị như vậy,
đương nhiên sẽ không so đo nhiều lúc này.
Mạc Trường Thắng thấy
Mạc Bảo Bối mặc dù tức giận nhìn ông cũng không phản kháng, mừng rỡ con
gái nể mặt mình, càng thêm thân thiện vỗ bả vai Ross, cười nói:
- Ross cậu cứ kêu tên trực tiếp là được rồi, tránh cho khỏi xa lạ.
- Đã như vậy, sau này anh sẽ gọi em là Bảo Bối, hi vọng về sau chúng ta
còn có nhiều cơ hội gặp mặt hơn! - Ross mỉm cười nhìn Mạc Bảo Bối nói,
vui vẻ thuận theo tâm ý của Mạc Trường Thắng.
Trong lòng Mạc Bảo
Bối loé lên ngọn lửa nhỏ, nếu không phải vì thể diện của lão tử cô đã
sớm cho một cái tát áp đảo rồi. Rõ ràng trước đó còn ra vẻ vô cùng thân
thiết gọi Bảo Bối, đến nơi này lại gọi tiểu thư Mạc, đây thật đúng là
biết giả bộ.
Quay đầu lại tiếp tục dùng lực nhấn hộp điều khiển
ti vi, không muốn để ý tới hai người kia, Mạc Bảo Bối quyết định không
nhìn bọn họ cho đến cùng.
- Ba ngày sau xem mặt, Ross có nghĩ sẽ
sắp xếp ở đâu chưa? - Mạc Trường Thắng quan tâm hỏi, cái này bình thường là do phía nhà trai quyết định, vì vậy lúc trước hẹn ngày nhưng lại
chưa hẹn địa điểm.
- Thời gian cháu tới đây cũng chưa nhiều lắm,
cộng thêm vừa mới tiếp quản công việc bận rộn, không có cơ hội đi tìm
tòi nghiên cứu nơi đây, không biết chủ tịch Mạc có đề nghị hay nào
không? - Ross thành khẩn hỏi, dáng vẻ như học sinh tốt.
Mạc Bảo
Bối buồn bực nghĩ trong lòng hai người này cũng đúng là khôi hài, rõ
ràng hai người xem mặt đã ngồi đối diện nhau, lại còn dõng dạc khơi lên
công tác xem mặt.
- Nếu dùng kinh nghiệm của tôi mà nói thì có lẽ khách sạn Shangri-La tốt. Món Trung Quốc làm đến đỉnh cao, hồi nhỏ Bảo
Bối của chúng tôi đã rất thích. Tay nghề đầu bếp ở đó rất tốt, Ross, cậu ăn nhất định cũng sẽ thích. - Nguyên nhân Mạc Trường Thắng đề cử hết
sức thật ra là vì Shangri-La có phòng bao độc lập có cửa sổ sát đất, còn có thể nhìn tổng quát cảnh đêm. Nơi đó dạng kín đáo, lãng mạn, dễ dàng
cọ ra tia lửa hơn.
- Đã như vậy, vậy thì quyết định ở khách sạn
Shangri-La là được rồi, không biết Bảo Bối cảm thấy được không? - Ross
lễ độ trưng cầu ý kiến của Mạc Bảo Bối, không muốn bỏ mặc cô ở một bên.
Mạc Bảo Bối cũng không tính mở miệng, làm bộ như không nghe thấy, dùng cái
này cảnh cáo lão tử của mình không nên quá đáng quá mức nữa.
-
Bảo Bối dĩ nhiên cảm thấy tốt rồi. Nó thích nhất bò nhỏ xếp hàng ở đó,
nhắc tới cũng kỳ quái, từ nhỏ con bé đã thích ăn thịt bò, lại càng lúc
càng có tính bướng bỉnh như thế. Ross cậu lớn tuổi hơn nó, về sau chung
đụng cần phải nhường nó nhiều hơn, chớ so đo với một cô gái nhỏ như nó
mới tốt!
Mạc Trường Thắng nhìn thái độ không chịu hợp tác của Mạc Bảo Bối cười giảng hòa.
- Cô gái nhỏ thì hơi yếu ớt chút, trái lại cháu cảm thấy cô ấy đáng yêu
thẳng thắn, khiến người khác yêu thích. - Ross cười nhìn Mạc Bảo Bối cau mày xem ti vi, cưng chiều nói. Không biết vì sao sao lần đầu tiên nghe
nói có một cô bé như thế, lập tức không khỏi muốn gặp mặt cô bé, cho nên đồng ý đề nghị xem mặt của Mạc Trường Thắng. Sau khi nhìn thấy người,
Mạc Bảo Bối đáng yêu, bộc trực càng làm cho anh vui mừng không thôi.
- Vậy là tốt rồi, cứ như vậy hai người bù trừ cho nhau. Tôi chỉ một đứa
con gái thế này, từ nhỏ đã thương tiếc, chỉ hy vọng tìm một người đối
đãi với con bé tốt như chúng tôi!
Mạc Trường Thắng bùi ngùi nói,
giọng khàn khàn, làm người ta cảm động sâu sắc, lại khiến cho toàn thân
Mạc Bảo Bối nổi da gà lên.
- Bác yên tâm, Bảo Bối đáng yêu như
thế, đường nhiên cháu sẽ luôn cưng chiều cô ấy không nỡ để cô ấy chịu
uất ức. - Ross trả lời thản nhiên, nhìn Mạc Bảo Bối, trong mắt trong lời nói đều có ý vị cưng chiều.
Mạc Bảo Bối nghe vậy trong lòng lại
nổi một trận da gà. Bộ dạng hai người đàn ông lớn này nói ra lời nói
buồn nôn thật đúng như nhau, tiếp đó còn làm người khác buồn nôn.
Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối từ nhỏ, cộng thêm cô lại là người có tâm
tư gì đều thể hiện trên mặt, một cái liền nhìn ra Mạc Bảo Bối không bình tĩnh, không dám tiếp tục giữ Ross ở lại ăn cơm tối mà cười ha hả chuẩn
bị nói lời tạm biệt với Ross.
- Như vậy đi, chờ cậu chọn vị trí
tốt rồi báo cho tôi biết, hôm nay đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của
cậu, thật sự ngượng ngùng, ngày khác nhất định tới cửa cảm tạ. - Mạc
Trường Thắng lo lắng con gái Bảo Bối của mình sẽ nổi đóa, cần dừng lại
kịp thời.
- Vậy đi, ngày khác lại nhà chào hỏi, hôm nay nói
chuyện với chủ tịch Mạc rất vui vẻ, hi vọng ngày sau trao đổi nhiều hơn! - Ross đứng dậy, bắt tay với Mạc Trường Thắng.
- Nhất định nhất
định, dùng lời của chúng ta nói, chúng ta còn nhiều thời gian. Cậu không lái xe, tôi bảo nhân viên bảo vệ tiễn cậu về. - Dĩ nhiên Mạc Trường
Thắng vui mừng đến không ngậm miệng được, nếu không phải là con gái mình tức giận, đã sớm mở miệng giữ Ross cùng bữa ăn tối rồi.
- Bảo
Bối, vậy anh xin tạm biệt trước, hôm nay rất hân hạnh được biết em. -
Lời nói của Ross không được Mạc Bảo Bối đáp lại, mà Ross cũng đã liệu
đến, dứt lời lập tức đi ra cổng chính dưới sự đưa tiễn của Mạc Trường
Thắng.
Mạc Trường Thắng tiễn Ross đi, vui vẻ vào lại trong biệt
thự. Vừa mới ngồi xuống ghế sofa tức khắc phát hiện trong không khí xung quanh tản ra hơi thở lạnh lẽo.