Trong lòng Lý Thu Nhi còn ôm một tia hi vọng, hi vọng Mạc Bảo Bối hạ thủ lưu tình đối với mình, dù sao cô là một thiên kim đại tiểu thư, đắc tội với cô mà nói chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng Mạc Bảo Bối trước giờ luôn không bị người khác uy hiếp.
Tất cả mọi người vây xem, từng người một rối rít bắt đầu bình luận hiện trường.
Lý Thu Nhi này ỷ vào trong nhà có chút tiền tiền, trong trường học ức hiếp người khác, hễ xinh đẹp thành tích tốt hơn so với cô ta, cô ta đều sẽ nghĩ tất cả biện pháp đi ứ hiếp người ta, còn đối với nam sinh lại cay nghiệt tới cực điểm. Khiến cho trong mắt của các sinh viên, Lý Thu Nhi là một người rất không được hoan nghênh, chỉ khổ nổi người ta là thiên kim tiểu thư, một kẻ sinh viên bình thường căn bản không dám phản kháng, thậm chí còn có người giống như nữ sinh ở sau lừng cô ta, muốn bay lên đầu cành sẽ tự nguyện đi hối lộ cô ta.
Xem này, Mạc Bảo Bối hành động lập tức khiến mọi người đều hưng phấn lên rồi.
Ác nhân tự có ác nhân trị.
Mặc dù danh tiếng Mạc Bảo Bối trong trường học cũng không được tốt lắm, thậm chí bị rất nhiều người cho rằng là xã hội đen, nhưng so với Lý Thu Nhi này mà nói, Mạc Bảo Bối vẫn được hoan nghênh hơn.
Vừa lúc đó, một góc nào đó trong sân trường, có người len lén liên lạc số điện thoại của Ross hết sức gấp.
- Mấy người các cô bắt cô ta cho tôi, nếu không tôi sẽ để cho các cô chịu không nổi. Nếu các cô tình nguyện nếm thử một vài phương pháp của tôi, tôi vô cùng hoan nghênh các cô tới. - Mạc Bảo Bối nhìn ba nữ sinh sau lưng Lý Thu Nhi nói, sau đó chậm rãi buông tay ra.
Mạc Bảo Bối vừa buông ra, Lý Thu Nhi liền muốn chạy trốn, chỉ là nhanh chóng bị ba nữ sinh kia bắt lại được.
- Bọn mày dám? - Lý Thu Nhi không thể tin nhìn ba nữ sinh ba ngời bình thường giống một đàn chó chạy quanh mình, giận đến mặt cũng biến hình.
Không đợi ba nữ sinh đáp lại, Mạc Bảo Bối trực tiếp nhận lấy một thùng nước, dứt khoát đổ từ đầu đến chân Lý Thu Nhi.
Ba nữ sinh kia không dám nhìn Lý Thu Nhi, các cô rất muốn tiếp tục nịnh bợ Lý Thu Nhi lấy được một số lợi ích không tệ, nhưng họ vẫn không có can đảm dám khiêu chiến hội học sinh.
- Họ dĩ nhiên dám, bởi vì là Mạc Bảo Bối tôi bảo bọn họ làm. - Mạc Bảo Bối ném thùng cho một nam sinh, sau đó giữ chặt cằm Lý Thu Nhi nói.
Nhìn nụ cười của Mạc Bảo Bối và Lý Thu Nhi thảm trạng, Lôi Lợi rất không phúc hậu vỗ tay, tiếng vỗ tay khích lệ hành động của Mạc Bảo Bối.
- Cho cô ta một cái ghế. - Cố Thiếu Thông phân phó bạn học bên cạnh, bởi vì dáng dấp Mạc Bảo Bối thấp hơn Lý Thu Nhi, lúc xối nước phải giơ lên mới có thể đến.
Cố Thiếu Thông có lòng phát hiện vấn đề này, hơn nữa tiến hành phân tích một hồi, cuối cùng đưa ra phương án giải quyết, hơn nữa còn áp dụng đến nơi.
Nghe Cố Thiếu Thông nói, lòng của Lý Thu Nhi lạnh thấu, vốn dĩ cô ta vẫn ôm một tia ảo tưởng đối với Cố Thiếu Thông, hiện tại tất cả đều tan vỡ.
Đứng trên cái ghế, Mạc Bảo Bối xối từng thùng từng thùng trên đầu Lý Thu Nhi xuống, cho đến khi tất cả thùng nước đem tới đều trống rỗng mới dừng lại.
Buông Lý Thu Nhi ra, ba nữ sinh kia bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, không dám nhìn ánh mắt oán hận của Lý Thu Nhi, lại càng không dám nhìn vào đám người Mạc Bảo Bối, sợ đến mức run cầm cập trên mặt đất.
Còn Lý Thu Nhi từ đầu tới đuôi lại luôn đứng quật cường, tuyệt không nhũn chân.
- Các cô không cần lo lắng, chỉ cần về sau làm người cho tốt, không cần học người ta vẽ đường cho hươu chạy. Các cô có thể tốt nghiệp thuận lợi, ở chỗ này, không có Mạc Bảo Bối tôi đồng ý, ai cũng không thể quyết định người khác đi hay ở, chẳng qua. . . . . . nếu cô ta có những trả thù khác mà nói, tôi sẽ không quản các cô. Ai bảo tôi chỉ là một bình dân không có gì sức quyến rũ đây? - Mạc Bảo Bối lấy lời bọn họ đã nói nói lại, vỗ vỗ tay.
- Chúc các cô may mắn. - Mạc Bảo Bối cười nói, buông lời chúc phúc.
Ba nữ sinh đó cảm kích liên tục nói "Cảm ơn, cảm ơn!" sau đó bộ dạng xun xoe chạy như điên, họ không có can đảm tiếp tục ở lại noơi này.
Nhìn ba người chạy trối chết, Mạc Bảo Bối cũng không truy cứu, nói một câu:
- Giải tán thôi. - Rồi rời đi.
Khi thầy tổng giám thị nhận được tin tức học sinh tụ tập chạy tới, mọi người đều đã sớm rời khỏi hiện trường rồi.
Kết thúc một ngày, Mạc Bảo Bối lê cơ thể mệt mỏi lái xe về nhà, đỗ xe xong, mới xuống xe Mạc Bảo Bối lập tức phát hiện bất ngờ Ross ở dưới đèn đường bên kia, rồi lại cảm thấy là hợp tình hợp lý.
Nhìn ánh mắt của Ross, Mạc Bảo Bối cảm thấy ấm áp rất nhiều.
Ross nhìn Mạc Bảo Bối rõ ràng mệt mỏi, hơn nữa gầy một vòng, ở trong mắt viết đầy đau lòng và không nỡ, bàn tay không ngừng đưa quanh trên mặt Mạc Bảo Bối.
Gần đây Ross bởi vì bận rộn chuyện cơ quan ngoại giao, vẫn không được rảnh, mà qua một đoạn thời gian nữa tuyển cử năm năm một lần của quốc gia anh sắp bắt đầu, cho nên hết bận chuyện qơ quan ngoài giao lại bận chuyện khác, căn bản không dành được thời gian tới thăm Mạc Bảo Bối.
Nhưng buổi chiều hôm nay nghe điện thoại Tiểu Ngoan gọi tới xong, anh liền bắt đầu lo lắng. Mặc dù biết rõ Mạc Bảo Bối chắc chắn sẽ không để cho mình bị uất ức, nhưng không nhìn thấy người, anh sẽ không thể yên tâm, cuối cùng làm xong chuyện trên tay xong, dồn những chuyện khác ra sau, trực tiếp lái xe lên miền bắc tìm Mạc Bảo Bối.
Nghe mùi dễ chịu trên người Ross, Mạc Bảo Bối cảm thấy an lòng, lập tức nhào vào trong ngực Ross.
Ôm lấy Mạc Bảo Bối, Ross trực tiếp về nhà, cô gái nhỏ anh xem ra rất cần giấc ngủ.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Duỗi lưng một cái, Mạc Bảo Bối cảm thấy ngón tay giống như đâm chọt vào một thứ ấm áp, nghi ngờ mở mắt nhìn một chút, khuôn mặt Ross anh tuấn tươi cười lập tức xuất hiện ở trước mắt cô.
Không có ôm hôn lãng mạn, không có ấm áp nói chào buổi sáng, càng không có vui vẻ ôm, Mạc Bảo Bối trực tiếp đạp Ross một cước xuống sàn nhà.
- Đồ không có lương tâm, không muốn gần gũi chồng còn chưa tính, sao còn có thể mưu sát chồng chứ? - Ross xoa cái mông từ trên sàn nhà bò dậy, tiếp tục trở lại giường, ôm Mạc Bảo Bối thật chặt.
- Là vị hôn phu, anh hiểu rõ cho em. - Mạc Bảo Bối ngủ một giấc thật ngon, tinh thần tràn đầy, cho nên khí khái cũng tràn trề.
Tránh thoát cái ôm của Ross, Mạc Bảo Bối từ trên giường bò dậy, thấy biểu hiện trên đồng hồ báo thức là mười một giờ trưa, bị dọa đến lập tức co cẳng chạy, hôm nay cũng không phải là Chủ nhật, cô vẫn phải đi học đấy.
- Em hãy yên tâm đi, anh đã nói chuyện với phương trượng. - Ross nhàn nhã đi theo sau lưng Mạc Bảo Bối ra khỏi phòng.
An tâm lại, Mạc Bảo Bối buông lỏng tâm tình, lúc này mới đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ross đã sớm tỉnh lại, cho nên đã rửa mặt rồi, nhưng anh vẫn đi theo Mạc Bảo Bối vào trong phòng tắm, bởi vì, hôm nay anh muốn bày quyền cước cước, phục vụ cho vị hôn thê nhỏ của anh một lần.
- Anh làm gì thế? - Mạc Bảo Bối bị Ross mời ngồi trên nắp bồn cầu, kỳ quái nhìn Ross bắt đầu luống cuống tay chân phân biệt trên mỹ phẩm dưỡng da mới của cô.
- Giúp em rửa mặt, em hãy yên tâm đi, lần này anh đã hiểu, em cứ nhắm mắt lại hưởng thụ chồng em phục vụ thân ái đi. - Ross dâng cao nhiệt tình nói. Phân biệt được sữa rửa mặt anh đang muốn dùng đến rồi, bắt đầu mở nước nóng.
Mạc Bảo Bối đối với Ross gọi mình thế đã miễn dịch, dù sao người này mặc cho người ta nói như thế nào anh đều không thể thay đổi, nói vô dụng, không bằng không nói.
Ross dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này hoàn thành tốt công việc rửa mặt hạng nhất này.
- Tốt rồi, đi ra ngoài đi, em phải đánh răng. - Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nói.
- Cũng được, anh đi ra ngoài làm quen một số những thứ đồ khác, à, bàn chải cho em. - Ross đưa bàn chải đã nặn kem và nước, khăn cho Mạc Bảo Bối, sau đó mới rời đi.
Chờ Mạc Bảo Bối đánh răng xong ra ngoài, Ross lại bắt đầu ấn cô xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu thoa nước làm trắng da lên cho cô, tinh chất hoa, kem dưỡng da, kem dưỡng mắt, sau đó là các chất lỏng làm đẹp và kem chống nắng.
Bởi vì có hai sự kiện băng vệ sinh’ và ‘mặt nạ’ lần trước, cho nên lần này Mạc Bảo Bối đặc biệt nghiêm túc giám sát cả quá trình. Nhìn Ross thận trọng hoàn thành những bước này xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Làm xong! Như thế nào, thành quả của anh cũng không tệ lắm phải không? - Ross xem xét mặt Mạc Bảo Bối, đắc ý nói.
- Đây là diện mạo em tốt, không có bất cứ quan hệ gì với anh! - Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, sau đó lại gần gương phía trước nhìn một chút, cảm thấy hài lòng rồi mới rời ra khỏi bàn trang điểm.
- Anh đi bới cơm giúp em, hôm nay anh làm cho em món Trung Quốc, em nhất định sẽ thích. - Ngay sau đó Ross lại tìm một việc tiếp theo để làm.
Anh quá bận rộn, cộng thêm hai người cách xa nhau quá xa, cho nên anh không thể bầu bạn tốt với vị hôn thê của mình. Nhưng mặc dù tính khí vị hôn thê của anh không tốt, nhưng học sinh nam ưu tú bên cạnh thật đúng là không ít, vì thế, anh phải tận lực làm cho thật tốt trong thời gian có hạn này, tránh cho mình bị vứt bỏ
Thay quần áo xong, Mạc Bảo Bối ngồi trước bàn ăn, nhìn Ross ân cần gắp thức ăn, thậm chí còn khoa trương múc một thìa canh thổi thổi, sau đó trực tiếp đưa tới trước miệng mình.
Mạc Bảo Bối đau đầu nhìn Ross, sao cô cảm giác gần đây Ross thật sự trở nên kỳ quái thế kia vậy?
Không phải cô đã đồng ý cũng đã thừa nhận sự tồn tại vị hôn phu là anh sao? Theo đạo lý mà nói anh phải nên rất yên tâm mới đúng, tại sao ngược lại coi cô như con gái mà đối đãi. Có phải anh nhầm lẫn quan hệ hôn phu hôn thê hay không, cho rằng biến thành quan hệ cha con?
- Uống đi, đừng nhìn anh. - Ross thúc giục, trong mắt tràn đầy biểu cảm cưng chiều.
- Chẳng lẽ anh cho rằng em là con gái, sau đó bây giờ anh đang ở vai trò là nhân vật người cha chứ? - Mạc Bảo Bối rốt cuộc nhịn không được hỏi ra rồi.
- Em thật là vợ anh, dĩ nhiên không phải con gái. - Ross nghiêm mặt nói, chút chuyện này anh vẫn có phân biệt.
- Vậy bây giờ anh đang làm gì? - Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn thìa trên tay Ross, ngửa ra sau một chút, tránh né.
- Cho em ăn cơm. - Ross nói chuyện như đương nhiên.
- Anh cưng chiều cô gái nhỏ của mình, cái này thì có chỗ nào không đúng sao?
- Em có tay có chân, tại sao phải anh giúp ta làm những chuyện này? - Mạc Bảo Bối đẩy tay Ross ra, trực tiếp ăn uống.
Nhìn Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có nửa tế bào lãng mạn, Ross buồn bực cúi đầu, tự mình uống một thìa canh xương.
Xem ra, hứng thú của mình đối với Bảo Bối mà nói là một loại quấy nhiễu.
Haiz! Ross tịch mịch ăn cơm, cảm giác cuộc sống của mình thiếu một niềm vui thú rất quan trọng rồi.
Cơm nước xong xuôi, Ross như thường dặn đi dặn lại nửa ngày, sau đó mới lưu luyến không nỡ rời khỏi.
Miền nam thật sự có quá nhiều chuyện chờ anh làm, chờ sau khi hết bận rộn, nghỉ ngơi với hôn thể nhỏ nhà mình thôi! Ross lặng lẽ nghĩ.
Chờ Ross đi về rồi, khóa buổi trưa của Mạc Bảo Bối cũng bắt đầu không khác biệt lắm.
Lái xe một đường đến ngoài giảng đường dừng lại, Mạc Bảo Bối mặc một bộ quần jean cùng T-Shirt màu trắng đơn giản xông thẳng vào trong phòng học.
Ba tiết buổi chiều tam toàn bộ đều là tiết chung Psychometrics: tâm lý lượng học , cho nên Mạc Bảo Bối nhanh chóng thấy được Cố Thiếu Thông chói mắt nhất ở trong đám người, mà bên cạnh Cố Thiếu Thông như thường lề Tiểu Ngoan ngồi một bên giúp cô giành chỗ.
Cố Thiếu Thông phất tay một cái ý bảo Mạc Bảo Bối qua ngồi ở bên cạnh anh. Mạc Bảo Bối suy nghĩ một chút, đi tới, sau khi trải qua sự kiện Lý Thu Nhi, Hàn Kì và Cố Thiếu Thông trước tiên ra mặt giúp cô, hơn nữa sau đó còn chủ động trợ giúp cô. Tuy rằng chuyện kinh phí vẫn còn cần cô giải quyết, nhưng sau khi ít đi nhiều chuyện vụn vặt như vậy, Mạc Bảo Bối có thể toàn tâm vùi đầu vào hạng mục kinh phí rồi.
- Phương trượng đại nhân nói em tới kỳ sinh lý không thoải mái, thực hay giả? - Cố Thiếu Thông miệng không kiêng kỵ hỏi, Tiểu Ngoan bên cạnh đã sớm xấu hổ hết nhìn đông tới nhìn tây, làm bộ bản thân căn bản không hề nghe thấy, mà mấy nữ sinh ái mộ Cố Thiếu Thông ngồi ở bàn trước bàn sau cũng đỏ bừng cả mặt.
Tâm lý học dù sao không phải tây y lâm sàng, cho nên đối với những chuyện này vẫn còn có chút cấm kỵ.
Nhưng đối với Mạc Bảo Bối mà nói thật ra không có bất kỳ cấm kỵ, trực tiếp cho Cố Thiếu Thông một phang:
- Phương trượng trời đánh này, dám lấy cái cớ như vậy.
Cố Thiếu Thông lộ ra nét mặt biết ngay là giả, tiếng chuông vào học liền vang lên.
Đi học Mạc Bảo Bối vẫn rất nghiêm túc, mặc dù bài tập cô đều chép, nhưng nội dung đi học đều có nghe vào. Cô cũng không muốn mình học bốn năm, kết quả là hoàn toàn không thu hoạch được gì mà về nhà.
Đi học nghe giảng ghi chép nghiêm túc, tan lớp vào nhà vệ sinh, sau đó cãi nhau ầm ĩ với Cố Thiếu Thông, một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua rồi. Sau khi tan lớp Mạc Bảo Bối đi ra rất nhanh đến nơi hội nghị đặc biệt của nhóm nhỏ trong hội giải trí ở phòng học nhỏ.
Vừa đến phòng học nhỏ, tất cả mọi người dùng ánh mắt mong đợi nhìn Mạc Bảo Bối, chọc cho Mạc Bảo Bối có chút không tự nhiên.
- Nói đi? Chuyện gì tốt? - Mạc Bảo Bối biết, nếu không phải chuyện tốt, những nữ sinh kia cũng đã sớm sợ tới mức thất kinh rồi.
- Hai bọn chị xế chiều hôm nay không có tiết ra ngoài kiếm tài trợ rồi, kết quả có một nhà công ty du lịch đồng ý giúp đỡ chúng ta, nhưng anh ta nói phải là người phụ trách tìm anh ta mới được. - Một nữ sinh đại học năm ba nói, bởi vì đã đại học năm thứ ba, cho nên khóa trình bố trí không nhiều lắm, sau khi học xong thời gian rất dư thừa, vì kiếm được học bổng, hai người rất nghiêm túc đi tìm tài trợ.
Viện y học của Mạc Bảo Bối là một trường học rất chú trọng năng lực cá nhân của học sinh, cho nên hội học sinh và các loại xã đoàn nhiều vô số, hơn nữa mỗi một người đều rất nổi trội, nổi tiếng nhất trong các trường đại học.
Vì khích lệ học sinh, trường học phát ra học bổng tương ứng với mỗi ngành, người phụ trách có thể căn cứ biểu hiện của thành viên mà cho học bổng hoặc những phần thưởng khác, vì bắt được học bổng tránh được nhiều môn tự chọn hơn, cũng rất nhiều người rất nghiêm túc làm việc.
Dù sao đều là các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, thay vì bảo bọn họ ngồi ở trong phòng học học tập chương trình một môn khô khan, còn không bằng tham gia một xã đoàn hoặc bộ môn mình có phần hứng thú, vừa có thể chơi lại có thể lấy được học bổng.
- Công ty gì? Đáng tin không? - Mạc Bảo Bối cảnh giác hỏi.
- Đáng tin, bọn chị tìm thấy Hoàn Vũ Plaza, tiền thuê văn phòng đó cũng không rẻ, không lý nào có công ty ma rãnh rỗi thuê phòng ở đó lừa tiền. - Một nữ sinh lão luyện nói.
- Đúng vậy, hơn nữa bọn chị đã lên mạng điều tra, cực kỳ đáng tin. - Thành viên khác cũng rối rít tán thành.
- Đã như vậy, chiều nay không có lớp em đi qua một chuyến, để danh thiếp công ty lại cho em. - Mạc Bảo Bối gật đầu một cái. Cô rất tin tưởng nhóm người này, dù sao người trong này đều học quản lý và marketing là nhiều, bình thường đã có ý tưởng vô cùng thông minh, cộng thêm có thể được chọn vào hội giải trí, trừ rất xinh đẹp ra, quan trọng nhất chính là phải có đầu óc.
Nhìn danh thiếp trong tay, Mạc Bảo Bối mở cửa xuống xe.
Hôm nay Mạc Bảo Bối mặc một cái váy màu xanh dương đậm sát người, vải vóc tinh xảo làm dáng người cô hoàn mỹ vô khuyết, màu xanh dương đậm làm nổi bật cực hạn da thịt nhẵn nhụi, hơn nữa phát ra một khí chất ưu nhã.
Mạc Bảo Bối từ dưới bãi đậu xe trực tiếp đi thang máy đến lầu mười bảy.
Hoàn Vũ Plaza đều là văn phòng, có thể thuê được phòng làm việc tốt ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, Mạc Bảo Bối không dám xem thường công ty kia. Hít sâu một hơi, Mạc Bảo Bối cảnh cáo mình bất luận lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không thể phát giận.
- Xin chào, tôi là Mạc Bảo Bối, hội trưởng hội vui chơi giải trí viện y học thành phố X, tôi tìm quản lý Uông của công ty có chuyện. - Mạc Bảo Bối mỉm cười nói với lễ tân.
- Được, xin ngài chờ một chút. - Mặc dù người tới chỉ là một học sinh, hơn nữa hoàn toàn không có hẹn trước, nhưng khi nhìn thấy Mạc Bảo Bối nói năng cử chỉ ưu nhã, cùng với trang phục và túi trên người hơn vạn, lễ tân đã sớm được huấn luyện thành hỏa nhãn kim tinh(*) đã chủ động rồi, Mạc Bảo Bối không giàu cũng quý, làm cho không dám chậm trễ.
(*) Hỏa nhãn kim tinh: có thể hiểu là mắt tinh như Tôn Ngộ Không
Mạc Bảo Bối ở phương diện này rất thông minh, nếu hôm nay cô vẫn mặc quần áo học sinh bình thường trong trường học, chỉ sợ người ta đã đuổi cô đi, làm gì còn có thể giúp cô thông báo chứ.
Lễ tân gọi điện thoại đến phòng làm việc của quản lý Uông nói rõ tình huống, rất nhanh đã có người ra nghênh tiếp Mạc Bảo Bối.
Mỉm cười bắt tay, Mạc Bảo Bối được đưa đến một phòng họp rất xa hoa.
Nhìn quản lý Uông lui ra ngoài, Mạc Bảo Bối cảm thấy kỳ lạ.
Mạc Bảo Bối nhìn người đưa lưng về phía mình, cảm thấy ngoài dự tính, đến tột cùng người này là ai?
- Lâm Thiên Vũ? - Mạc Bảo Bối thử thăm dò kêu.
- Là tôi! - Lâm Thiên Vũ quay ghế xoay tròn lại, quay về phía Mạc Bảo Bối, đôi mắt thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Kể từ ngày đó lấy được ủng hộ của Ross, Lâm Thiên Vũ liền quyết định muốn đứng vững ở thành phố X miền nam, cho nên anh rất nhanh ngắm trúng cái công ty du lịch hiện giờ, sau khi thu mua giá cao, dời xa chỗ cũ, chuyển tới Hoàn Vũ Plaza hiện tại, hơn nữa chuyển đổi mục tiêu khách hàng từ tần lớp dân thường sang thành phần tri thức trở lên, tăng cao giá tiền, đi con đường phục vụ du lịch chất lượng tốt.
Lúc này hôm qua, anh nhận được điện thoại của Ross, muốn anh ra mặt trợ giúp Mạc Bảo Bối.
Lâm Thiên Vũ không nói hai lời đồng ý.
- Nếu như anh muốn thông qua lấy lòng tôi đến gần Bán Hạ mà nói, vậy anh đã sai lầm rồi, tôi thà không muốn tài trợ của anh chứ sẽ không lấy tình cảm của Bán Hạ đùa giỡn. - Mạc Bảo Bối nghĩa chính ngôn từ nói.
- Cô yên tâm, tôi không phải ý này, bây giờ tôi đang mở công ty ở đây, tài trợ các cô cũng là vì phóng đại độ nổi tiếng của chúng tôi. Dù sao trong dạ tiệc lớn, nhất định sẽ có khách hàng tiềm tàng của công ty chúng tôi. - Lâm Thiên Vũ che giấu lương tâm nói, trên thực tế học sinh căn bản là tầng khách hàng nhỏ nhất của công ty anh.
- Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tôi không ngốc! - Mạc Bảo Bối vừa nhìn trang thiết bị nơi này liền phát hiện. Nếu như thật sự dựa vào chút tiền kiếm được của học sinh, Lâm Thiên Vũ đã sớm biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
- Đợi chút, cô hãy nghe tôi nói, tôi thật rất thích Bán Hạ, nhưng nếu như cô ấy không thích tôi tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy. Cô yên tâm, tôi làm chút chuyện này cũng chỉ là vì để cho cô ấy nhìn thấy cố gắng của tôi mà thôi, tôi không có ý muốn lấy lòng cô. - Lần đầu tiên trong đời Lâm Thiên Vũ hạp thấp giọng nói chuyện với phụ nữ như vậy.
- Vậy sao? - Mạc Bảo Bối hoài nghi nhìn Lâm Thiên Vũ.
Gật đầu một cái, Lâm Thiên Vũ cho trả lời khẳng định chắc chắn:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không vì liên quan đến tiền tài trợ muốn dây dưa Bán Hạ. Chuyện lần trước, tôi cũng rất đau lòng, tôi thật sự là không cố ý, tôi chỉ quá để ý mà thôi. - Lâm Thiên Vũ giải thích, hi vọng mượn lời Mạc Bảo Bối nói cho Lộ Bán Hạ áy náy của mình.
- Cho dù hôm nay anh giúp tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh. Hơn nữa anh cũng không được phép chủ động đến gần Bán Hạ. Cô ấy là người bạn rất quan trọng với tôi, nếu như có người nào dám cả gan tổn thương cô ấy..., Mạc Bảo Bối tôi tuyệt đối không tha người đó. - Mạc Bảo Bối cảnh cáo.
- Cô yên tâm, tôi sẽ không. - Lâm Thiên Vũ bảo đảm nói.
- Đã nói như vậy, bây giờ anh mau xuất chi phiếu đi, mặc dù công ty của anh căn bản không cần tới trường học làm tuyên truyền, nhưng việc vủa anh là phái người liên lạc với tôi một công ty biểu ngữ tiêu đề làm sao đó, mặc dù tầng lớp học sinh không đi, nhưng vẫn có không ít giáo sư. - Mạc Bảo Bối nói.
Mặc dù không thích Lâm Thiên Vũ, nhưng tiền của Lâm Thiên Vũ bây giờ đối với Mạc Bảo Bối mà nói lại thật đáng yêu.