"Đại tỷ, tỷ xem cảnh ở đây đẹp như trong game vậy đó!"
Giọng nói líu lo của người đàn ông khiến đoàn người chụp hình phải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu ta đang vui vẻ ca tụng vẻ đẹp nơi đây rồi tán thưởng các thứ, dáng vẻ không khác gì trẻ con.
Hoa Mỹ che tai lại, "Ồn quá, im đi thằng nhóc này."
Sau khi hoàn thành bộ ảnh ở biển, đoàn chụp hình lên đường đi đến công viên Quốc gia Gorbea ở xứ Basque.
Khu rừng với nhiều loại cây cùng màu sắc khác nhau rất thích hợp cho việc chụp ảnh, tham quan nơi đây. Vắt ngang chính là một con sông nhỏ, nước chảy réo rắt nghe thật vui tươi và nhộn nhịp. Vì vẫn còn vương vấn mùa thu nên gió hiu hiu lạnh, hàng cây rợp bóng mát đầy lá rơi làm khung cảnh thật hữu tình.
Cái quan trọng ở đây là, ở phía sau họ có một đôi nam nữ đang nắm tay nhau dạo bước trong một rừng lá đỏ chẳng khác gì đức vua và hoàng hậu của ngày xưa cả. Một cảnh tượng còn kì lạ hơn là, Mạch tổng của bọn họ tại sao lại đi bên cạnh cô người mẫu đó chứ? Lại còn dùng ánh mắt đó nhìn cô ấy? Á á á, chọc vào mắt họ đi!!
Michelle thở dài, cô cụp mắt che đi sự đố kỵ đang dần hiện rõ.
"Nguyệt Dã, anh đừng ấu trĩ vậy chứ?" Nhiễm Cách thở dài, nhìn sang Hoa Nguyệt Dã trong suốt chuyến đi vẫn khư khư nắm tay cô.
Ánh mắt anh quá lạnh lẽo và tràn đầy sát khí khi nhìn vào người khác nên nhiều lần đã khiến Tô An An và Michelle sợ hãi, vì vậy mà Nhiễm Cách mua một chiếc kính mát cho anh để che đi đôi mắt đó. Tuy Hoa Nguyệt Dã không hài lòng với cách nghĩ của cô nhưng là đồ cô mua cho nên anh rất vui vẻ mà đeo.
Mặc dù vậy, có kính mát che đi đôi mắt phượng đen láy nhưng chiếc kính đó lại càng làm tôn lên sự ngạo lãnh và tự tin của anh. Khuôn mặt góc cạnh với làn da trắng nõn không kém phụ nữ, cặp kính đen Chrome Hearts trên chiếc mũi cao thẳng khẽ nhếch lên, môi mỏng hơi mím lộ vẻ khó chịu.
Hoa Nguyệt Dã hừ lạnh, anh càng nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt dù đã được che lại vẫn không khỏi hiện lên sát khí bắn về phía ai đó.
Mạch Âu Diệm đi bên cạnh, hắn cười cười, "Đây là bạn trai của em sao?"
Nhiễm Cách gật đầu, "Phải."
Hoa Nguyệt Dã đắc ý.
"Cũng chưa chắc đã cưới."
Hoa Nguyệt Dã: "... Tiểu Cách, tối nay anh sẽ cầu hôn em."
Nhiễm Cách: "..." Có ai đời nào đi cầu hôn lại nói huỵch toẹt ra như vậy?
Mạch Âu Diệm: "Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn."
Hoa Nguyệt Dã: "Nếu em thích thì ly hôn xong sẽ lại kết hôn."
Nhiễm Cách: "..." Đệch, hai người này bị gì vậy?
Đoàn chụp hình dừng lại ở khu rừng cây lá đỏ, Nhiễm Cách được dẫn đi thay đồ và trang điểm. Đương nhiên là tên Hoa Phong và Hoa Mỹ lại lẽo đẽo theo sau.
"Chị Nhiễm Cách, chị có cảm thấy giữa Mạch tổng và bạn trai chị có... thù ý không?" Tô An An vừa thắt tóc cho cô vừa thì thầm, mắt không ngừng đánh giá Hoa Nguyệt Dã cùng Mạch Âu Diệm.
"Sao cơ?" Nhiễm Cách không để ý hỏi lại.
Tô An An cẩn thận gắn một chiếc cài tóc lên, vừa nói, "Hình như Mạch tổng thích chị đấy. Bạn trai chị nhìn ngài ấy ghê lắm, lúc nãy hai người họ nhìn nhau ghê quá đi. Chị có thấy không Michelle?"
Michelle cười gượng, "Tôi cũng không biết."
Hoa Phong chen vào, "Cô cũng thấy nữa sao?"
Tô An An giật mình nhìn cậu, là người chơi game với chị Nhiễm Cách đây mà.
Nhiễm Cách liếc Hoa Phong một cái, "Không có đâu."
"Em thấy rõ ràng mà." Tô An An bĩu môi, cô chỉnh sửa trang phục lại giúp Nhiễm Cách.
Hoa Phong phụ hoạ, "Đúng đó tỷ, em cũng thấy mà." Chuyện rõ như ban ngày, ai cũng thấy chứ đâu mình cậu đâu.
"Chị đẹp quá." Tô An An trầm trồ khen ngợi lại càng đắc ý, tay nghề của cô lại nâng lên một tầm cao mới.
Nhiễm Cách lúc này đã biến thành một nàng công chúa váy trắng giữa một cánh rừng đỏ. Mái tóc dài uốn cong, khéo léo được Tô An An thắt lại, dù thắt rất hờ hững nhưng lại làm tăng sự quyến rũ cho mái tóc. Hai bên không được thắt gọn lại như ở giữa mà hơi xoã ra, chiếc cài tóc bông hoa làm nổi bật màu đen tuyền của mái tóc.
Nhiễm Cách lúc này được trang điểm nhẹ nhàng khác với sự quyến rũ ở biển hôm trước. Cô mặc một chiếc đầm trắng dài và xoè đến gót chân, ở trước còn có hai tầng ren. Phía trên là dạng hở vai nhưng lại được khoác thêm một lớp vải trắng mỏng. Chiếc váy này dù được thiết kế khá bảo thủ nhưng khi Nhiễm Cách khoác lên, cô lại trở thành một người con gái yêu kiều, duyên dáng nhưng không kém phần gợi cảm.
Vẻ đẹp như tranh vẽ này khiến không ít người trầm trồ.
Hoa Nguyệt Dã ngây người nhìn cô. Vẻ đẹp lộng lẫy của cô khiến tim anh đập gấp gáp. Trong cái thế giới nhiều người như vậy, người con gái anh yêu nhất chỉ có một. Chính là cô gái váy trắng xinh đẹp đằng kia. Hoa Nguyệt Dã gỡ kính xuống, anh thật muốn chạy đến đè cô xuống hôn nhưng lại sợ gián đoạn đến công việc của cô. Thôi thì ráng nhịn đến tối vậy.
Không chỉ riêng anh, Mạch Âu Diệm cũng sững sờ. Đã biết là cô rất đẹp, nhưng vẻ đẹp diễm áp quần phương (1) này không ngờ vẫn quyến rũ hắn ngây ngốc. Hắn đã từng gặp rất nhiều người xinh đẹp hơn cô, nhưng tại sao chỉ với một ánh nhìn lướt qua của cô lại khiến cổ họng hắn khô khốc như vậy? Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
[ (1): Đẹp điên đảo, lấn át tất cả. ]Nhiễm Cách cười một cái. Nụ cười nhẹ bẫng nhưng lại mang nét dịu dàng, thanh khiết, rất dễ đi vào lòng người.
Hoa Nguyệt Dã chán ghét nhìn lũ người đang đơ mặt ngắm bạn gái mình: "Biết vậy đã không để em đi làm công việc này."
Mạch Âu Diệm vừa bừng tỉnh: "Đồ ích kỷ."
Michelle mím môi, cô ta quay người bỏ đi nhưng không ai chú ý.
Tô An An ngẩn ngơ: "Chị cười đẹp quá."
Hoa Phong ngẩn ngơ ×2: "Lúc tỷ tôi ở cạnh Boss cười còn đẹp hơn thế này cơ."
Hoa Mỹ ngẩn ngơ ×3: "Đây là chị dâu, chị dâu, chị dâu!! Không được nghĩ bậy."
Hoa Tuyệt ngẩn ngơ ×4: "Đẹp."
"..."