Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 27

Nhiễm Cách tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trong phòng bệnh. Cô đảo mắt một hồi rồi bắt gặp Hoa Nguyệt Dã đang ngồi đọc báo ở sofa.

"Tiểu Cách." Hoa Nguyệt Dã ngẩng đầu, thấy cô tỉnh liền gấp tờ báo lại. Anh đi đến giường rót một ly nước lọc đưa cho cô.

Nhiễm Cách cảm ơn rồi uống một hơi.

"Nguyệt Dã, đoàn chụp hình đâu rồi?"

Hoa Nguyệt Dã ngồi trên giường bệnh, anh ngắm nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của cô, trong lòng tức giận nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài. Anh nói:

"Họ đi chơi hết rồi, chỉ còn người quản lý của em ở ngoài kia đợi em."

Nhiễm Cách gật đầu.

Nhất thời cả hai không biết nói gì cả.

Hoa Nguyệt Dã thở dài. Con rắn đó là rắn độc, nếu không phát hiện kịp thời thì có lẽ mạng đã không còn giữ được. Nhưng mà tại sao Nhiễm Cách đã bị cắn lâu như vậy rồi nhưng khi cô trở về thì mới ngất xỉu? Máu cô có gì đặc biệt chăng?

Cốc cốc...

Nhiễm Cách nhìn ra phía cửa, là Michelle. Cô đẩy tay Hoa Nguyệt Dã ý bảo anh mở cửa.

Hoa Nguyệt Dã cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi mới đi mở cửa. Lúc cửa được mở, anh liếc nhìn Michelle với khuôn mặt tiều tuỵ bên ngoài. Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ cúi đầu.

"Chị Michelle." Nhiễm Cách gọi, Hoa Nguyệt Dã đành né sang một bên cho Michelle đi vào rồi đóng cửa. Anh ngồi ở ghế sofa, không có ý định chào đón khách đến thăm bệnh.

"Louisa, em khoẻ hơn chưa?" Michelle nhìn cô với vẻ xót xa, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Nhiễm Cách cười hì hì, "Em khoẻ như voi ấy mà."

Michelle bỗng nhiên ngập ngừng như muốn nói cái gì đó, cô ta nhìn Hoa Nguyệt Dã rồi lại nhăn mày nhìn Nhiễm Cách, môi mấp máy.

"Nguyệt Dã, em muốn uống sữa." Nhiễm Cách nhướn mày.

Hoa Nguyệt Dã làm bộ không hiểu ý cô, anh tỉnh bơ nói, "Kêu Hoa Mỹ đi mua sữa."

Nhiễm Cách nhăn mặt, đành nói thẳng, "Nguyệt Dã, chị Michelle có chuyện riêng muốn nói với em."

Hoa Nguyệt Dã nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Dường như hơi bất mãn với câu nói thẳng thừng của cô.

Nhiễm Cách bật cười, cô nhảy xuống giường rồi đi tới sofa hôn chụt một cái vào môi anh. Lúc đó mặt anh mới khá hơn một chút.

"Lên giường nghỉ ngơi đi."

Nhiễm Cách cọ cọ vào người anh, "Em biết rồi."

Michelle nhìn cảnh đó rồi lại nhìn sang Nhiễm Cách, hình như cô ta đang quyết định chuyện gì hệ trọng lắm. Đột nhiên cô ta đứng dậy, cất giọng sợ hãi:

"Đừng... Louisa, em sẽ bị bắt đi mất..."

Nhiễm Cách đang ôm cổ Hoa Nguyệt Dã, nghe vậy liền nhíu mày nhìn qua Michelle. Thấy cô ta đang sợ hãi đến mặt trắng bệch, mắt rưng rưng như muốn vỡ oà.

"Chị nói vậy là sao?" Nhiễm Cách muốn đứng xuống nói chuyện với Michelle nhưng cô đã bị Hoa Nguyệt Dã ôm chặt, anh sợ người phụ nữ đó sẽ tấn công cô.

"Louisa..." Michelle quỳ thụp xuống, nước mắt chảy dài nhìn rất đáng thương, "Chị xin lỗi... Xin lỗi em nhiều lắm..."

"Rắn, rắn là do chị thả... Chị, chị cũng không muốn vậy đâu, tất cả là do bọn người đó... Họ đã uy hiếp gia đình chị... Nếu không làm họ sẽ giết hết..."

Hoa Nguyệt Dã trầm lặng đánh giá Michelle, tay anh ôm chặt eo Nhiễm Cách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự tàn độc bên trong.

"Michelle, là ai? Tại sao chị không nói với em?" Nhiễm Cách vẫn bình tĩnh hỏi lại, dường như không quá bất ngờ với chuyện này.

Michelle lấy tay ôm mặt, "Chị không biết, họ dùng... địa chỉ ẩn danh."

Hoa Nguyệt Dã không nói gì, anh cúi xuống cắn má Nhiễm Cách rồi dần chuyển qua cắn môi, cắn tai làm Nhiễm Cách xấu hổ đỏ ửng mặt, quên luôn cả chuyện Michelle đang ở trước mặt.

"Michelle, cảm ơn chị đã nói cho em biết. Còn về con rắn đó, em nghĩ là không phải chị bị bắt ép đúng chứ?"

Michelle giật mình, cô ta ngước đôi mắt tràn ngập nước nhìn Nhiễm Cách. Nhiễm Cách lấy tay che miệng Hoa Nguyệt Dã đang làm càn rồi lạnh nhạt nói:

"Chị ganh ghét tôi vì điều gì đây? Tài năng? Tôi không có thứ đó, chỉ là vô tình gặp may thôi. Sắc đẹp? Đối với đàn ông thì có lẽ chị thật sự rất xinh đẹp quyến rũ rồi... A..."

Đang nói, cô bỗng bị Hoa Nguyệt Dã nhéo eo một cái, dám khen người khác trước mặt anh à. Cô lườm anh rồi lại tiếp tục:

"Hay là vì cô có cảm tình với người nào đó trong đoàn? Mà người đó lại vô tình... có hành động thân thiết với tôi chăng?"

"Mạch Âu Diệm." Hoa Nguyệt Dã nhếch môi.

Michelle ngạc nhiên nhìn hai người họ, không ngờ cô ta lại dễ dàng bị bại lộ như vậy. Không được, làm sao có thể chứ?

"A, darling, thì ra anh cũng nghĩ giống em. Mạch tổng chỉ hỏi thăm em vài câu về công việc thôi mà làm nhiều người hiểu lầm quá đi." Nhiễm Cách giả vờ khó xử nhưng anh lại thấy trong mắt cô là một tia nghịch ngợm rất nhanh vụt qua.

Đáy mắt Hoa Nguyệt Dã tràn ngập ý cười, thôi thì dung túng cho cô vậy. Nhưng chuyện Mạch Âu Diệm chỉ vô tình hỏi cô vài câu về công việc thì anh không thể tin được, hắn ta đang muốn tiếp cận cô.

"Tôi... tôi không..." Michelle lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc rối bời, mặt thì đầy nước mắt nhìn có vẻ rất chật vật.

Nhiễm Cách thở dài, cô úp mặt vào ngực Hoa Nguyệt Dã, "Chị đi đi."

"Louisa..."

Nhiễm Cách cảm thấy đầu óc choáng váng, cô suy nghĩ về Michelle. Một người quản lý vừa mới gặp đã khiến cô cảm thấy yêu thích vì sự nghiêm túc trong công việc, thế mà bây giờ lại trở mặt với cô vì một người đàn ông. Vừa nghĩ cô lại càng vùi đầu sâu hơn trong lòng anh.

Hoa Nguyệt Dã vuốt tóc Nhiễm Cách, anh nở nụ cười yêu mị nhưng không kém phần lạnh lẽo thấu xương. Anh nhìn người phụ nữ đang quỳ khóc sụt sùi trên sàn bệnh viện rồi thản nhiên nói:

"Không nghe bạn gái tôi nói gì sao?"

Michelle hoảng sợ đứng dậy ngay. Người đàn ông này thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, với một người phụ nữ phải đối xử thật dịu dàng thì anh ta lại dùng ánh mắt khinh bỉ, âm độc đó nhìn cô ta như muốn xé cô ta ra thành trăm mảnh.

Mặc dù không biết đây là ai nhưng cô ta tin chắc đó không phải là một người đơn giản.

Michelle ra tới cửa, cô ta chợt quay lại, "Louisa, hãy cẩn thận... Bọn chúng sẽ hành động bất cứ lúc nào."

Nhiễm Cách không trả lời, dường như cô đã ngủ rồi, ngủ thật yên bình trong lòng anh. Bình yên trước cơn giông tố...
Bình Luận (0)
Comment