Chương 119: Chị Chị! Chị thật là ngầu
“Dùng tiền để giải quyết chuyện này không phải là không thể, chúng tôi cũng không phải loại người không chịu buông tha người khác, biết các người không có bao nhiêu tiền, cho nên các ngươi chỉ cần bồi thường một trăm triệu nghìn đồng là được rồi”
“Một trăm triệu? Tôi tự đi luôn đây! Sao các người không đi cướp ngân hàng luôn đi!”
Lâm Ngọc Huy cả người tức giận đứng lên.
Bà nội Trần Kiệt đột nhiên tức giận kéo Trần Kiệt ở phía sau lưng ra trước, nói “Một trăm triệu đồng gọi là nhiều sao? Nhìn cậu đánh cháu tôi, mặt mũi sưng vù, loại thương tích này sợ cả tháng căn bản cũng chưa lành.
Để cho các người bồi thường tiền là để nể mặt lắm rồi!”
“Các người tại sao đều trách tôi. Tôi đã giải thích rất nhiều lần, chính là thẳng mặt chó này trêu chọc tôi trước!” Lâm Ngọc Huy tức giận mảng.
Bà nội Trần Kiệt vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, vừa nghe thấy Lâm Ngọc Huy gọi Trần Kiệt là “thằng mặt chó”, bà cụ đã không thể chịu đựng được, bà cụ hét lên: “Thăng khốn nạn đúng là không có học.
thức gì cả. Tôi thật sự không biết bố mẹ cậu là cái gì, sao lại có thể sinh ra một người như cậu!
Lâm Ngọc Linh mặt mày u ám ở một bên.
Trần Kiệt bị bà nội kéo ra với vẻ mặt mờ mịt, sau đó ngẩng cổ lên hung ác đáp: “Đúng vậy, mày không chỉ phải trả tiền cho nhà tao, mà tao còn muốn mày đứng trước toàn trường cúi đầu xin lỗi tao, nếu không nhà tao sẽ lập tức báo cảnh sát, đem các người bắt lại, để cả nhà mày đều ngóc đầu không nỗi”
Lâm Ngọc Huy nhìn dáng vẻ cãi vô lý của nhà họ Trần, trong lòng nghẹn ngào không nói được lời nào.
Cậu luôn sống trong thế giới kiêu ngạo tự chủ của riêng mình, cùng với sự giúp đỡ của một vài người anh em xã hội, cho nên cậu luôn cảm thấy mình thật giỏi.
Lại thêm trước giờ toàn là cậu bắt nạt người khác.
Cậu cho tới bây giờ đều không gặp qua loại chuyện này, lần đầu tiên bị oan ức như vậy nhưng lại không có cách nào giải oan.
Cậu lén lút liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, cô cúi đầu, tóc mái che khuất cả khuôn mặt, hoàn toàn không thấy được cảm xúc của cô.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc Linh luôn rất kính sợ mọi người, khi làm mọi việc bình thường thích nhẫn nhịn.
Mặc dù cô có thể đến, nhưng Lâm Ngọc Huy cũng không có bất kỳ hy vọng rằng cô có thể giúp đỡ bản thân cậu.
Dù sao lần này cậu cũng không làm gì sai, cho nên để cho cậu nói xin lỗi căn bản cũng không có thể!
Ngay khi Lâm Ngọc Huy đã sẵn sàng ‘ngồi xốm trong tù nếu lớn chuyện, đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào vang lên bên tai cậu: “Điều các người nói là không đúng!
Trong phút chốc, trong văn phòng Lâm Ngọc Huy bị sốc, biểu hiện của người nhà họ Trần đều rất khó coi, thầy giáo viên không dám tin…
‘Sắc mặt của Lâm Ngọc Linh cực kỳ bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng mím lại thành một đường thẳng, cô chậm rãi nói: “Các người nói các người hiểu đứa trẻ của các người, chẳng lẽ tính cách em trai tôi tôi cũng không hiểu sao? Có lúc nó chính xác thật sự khốn nạn, nhưng nó nói làm chính là làm, không có làm chính là không có làm, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ nói dối ¡, hai người vì cục cưng nhà mình bị thương liền đến đây tranh cãi, nhưng lại không hỏi thử xem cậu ta một chút rốt cuộc ai mới là người khơi mào gây sự trước!
Tiền thì chúng tôi ít nhiều cũng sẽ bồi thường, nhưng còn những gì theo cậu ta nói, là em trai tôi phải đứng trước toàn thể trường học cúi đầu xin lỗi cậu ta, thì chị gái tôi đây không bao giờ đồng ý!”
Lâm Ngọc Linh thậm chí không thở, đem toàn bộ lời ra nói hết.
Văn phòng chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm vào cô, cũng không có ai lên tiếng Người phản ứng đầu tiên là Lâm Ngọc Huy, cậu nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và cảm động, khóe miệng run rẩy nói: “Chị… Chị!
Chị thật là đẹp ngầu quá, em biết chị sẽ không trơ mắt nhìn em đi tù mài”
Lâm Ngọc Linh không lên tiếng, nhưng vẫn kiên định nhìn về phía nhà họ Trần.
“Này con nhỏ xấu xa, có phải đánh người xong liền muốn lấp liếm đúng không?” Mẹ Trần Kiệt trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Linh nói: “Trên đời này làm sao có chuyện hời như vậy!
“Tôi đã nói là sẽ bồi thường tiền rồi!” Lâm Ngọc Linh nhàn nhạt nói.
Bà nội Trần Kiệt cũng tức giận không tin, bà cụ mọi lời trước đó nói cũng quên đi, tức giận nói: “Trước đây tôi còn chấp nhận bồi thường tiền, nhưng là bây giờ không có tác dụng nữa. Hôm nay em trai cô phải quỳ xuống xin lỗi cháu trai tôi, nếu không chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!”
“Đúng vậy, vẫn chưa kết thúc đâu!” Trần Kiệt khuôn mặt sưng phù cũng phụ họa nói.