Chương 125: Tôi làm cũng không phải vì cậu
Trong phòng bệnh, khuôn mặt nhà họ Trần ai ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, mấy người bọn họ liên tục chất vấn Trần Kiệt: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Con trai, rốt cuộc là lỗi của con hay của cậu ta?”
“Con ..” Trân Kiệt mất tự tin và bắt đầu do dự.
Bà nội Trần đánh mạnh vào lưng anh ta và thúc giục: “Cháu mau nói nhanh! Có phải cháu đã động tay động chân vào mấy trò bài bạc đó không?”
Trần Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Con đã động đó. Nhưng con thấy cậu ta chính là không vừa mắt, vì lý do gì mà cậu ta có thể thăng được nhiều tới như vậy. Có dám khẳng định bản thân không giở trò quỷ không?”
Khi nghe Trần Kiệt thú nhận, sắc mặt của bà Trần cùng bà nội Trần ai nấy đều đồng loạt tái mét. Trần Kiệt đã thật sự động tay động chân, Chu Hoàng Anh chỉ cần cho người điều tra một chút là sẽ rõ ràng ngay, giờ phút này bọn họ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Lâm Ngọc Huy cười lớn, vô cùng sảng khoái nói: “Cuối cùng cậu cũng thừa nhận, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ giả bộ đến khi anh rể tôi trở về. Tôi nói cho cậu biết, tôi là vua cờ bạc thứ thiệt, cậu có thể kiểm tra xem tôi có giở thủ đoạn gì không.Tôi căn bản là không sợ”
Lâm Ngọc Linh nghe Trần Kiệt và Lâm Ngọc Huy nói chuyện, bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm trong im lặng.
“Cậu!” Trần Kiệt giận dữ đỏ mặt, anh ta đau lòng nhìn mẹ Trần và bà nội Trần, hai người đều thở dài thườn thượt, cũng không còn ý tứ giúp anh nữa.
Cả cơ thể anh ta khẽ rùng mình, trong mắt hiện lên một nỗi sợ không tên, lờ mờ nhận ra rằng bản thân anh ta cũng đang chuẩn bị gặp nguy hiểm.
“Mẹ ơi, bà ơi, con sẽ không sao đâu, phải không?” Anh ta sợ hãi hỏi.
Bà nội Trần căm phẫn hùng hổ nói: “Cái thằng hỗn đản này. Ta đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có dính vào cờ bạc, sao cháu lại không chịu nghe vậy?”
“Cháu biết mình sai rồi …” Trần Kiệt liên tục hối lỗi nói.
Mẹ Trần lấy điện thoại trong túi ra rồi nhấn nút gọi cho cha của Trân Kiệt-Trần Thuận.
Vì mọi bằng chứng về sòng bạc vẫn được giữ lại nên Chu Hoàng Anh đã sớm điều tra.
Theo lời kể của chủ sòng bạc, Lâm Ngọc Huy quả thực là người ta tay trước, nhưng cũng chính Trần Kiệt động tay động chân trên máy trước. Trần Kiệt mới là kẻ có lỗi nhất trong chuyện này.
Lúc này Chu Hoàng Anh đã ra lệnh cho cấp dưới phong tỏa tất cả các sòng bạc và cùng cảnh sát trở lại bệnh viện.
Anh ghi lại bằng chứng thành một đoạn video và phát tất cả trước mặt nhà họ Trần.
Đám người kiêu ngạo đột nhiên trở nên không còn sức phản kháng, đầu ai nấy vùi thấp như chuột băng qua đường. Chính điều này đã làm cho Lâm Ngọc Huy cảm thấy vô cùng đắc ý.
Sau tất cả những hiểu lầm phải chịu, cuối cùng thì cậu cũng được chứng minh sự vô tội của mình.
“Cảm ơn anh rể!” Lâm Ngọc Huy rối rít cảm ơn, một thanh niên cao lớn nhường ấy lại bật khóc lên như một đứa trẻ.
Chu Hoàng Anh xua tay lạnh lùng xa lánh nói: “Tôi cũng không phải muốn giúp cậu!”
Nếu không có Lâm Ngọc Linh thì chắc chắn anh cũng sẽ không có mặt ở đây. Lâm Ngọc Huy nhìn sang chị gái với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. “Thủ trưởng!” Đúng lúc này một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên.
Một người đàn ông với dáng người mập mạp đang chạy về phía bên này thở dốc, người ấy không phải ai khác mà chính là Trần Thuận, cha của Trần Kiệt…
Nhà họ Trần vừa nhìn thấy ông ta bỗng cảm thấy còn chút hy vọng, mấy người bọn họ thi nhau than thở.
Mẹ Trần cuống quýt nói: “Chồng à, anh cuối cùng cũng đến rồi, cả nhà đã chờ anh rất lâu rồi đó!”
Bà nội Trần cũng nhanh nhảu lên tiếng: “Đúng đó con trai, con hãy nhanh giải quyết chuyện này rồi xin thủ trưởng tha thứ đi. Trần Kiệt quả thực là một thằng khốn, nhưng suy cho cùng nó vẫn là con trai của con!”
Trần Kiệt lúc này hốt hoảng cầu xin: “Ba, giúp con Nghe thấy tiếng ồn ào của người nhà, Trần Thuận chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, tâm trạng bây giờ như muốn nổ tung, ông nghiêm khắc khiển trách: “Câm miệng hết đi! Biết ngay là kiểu gì mấy người cũng gây chuyện, không thể yên ổn một ngày được ư?”
Với bài học trước đó, nhà họ Trần giờ cũng không còn dám làm càn nữa, ai nấy thật thật thà thà nói hết những chuyện vừa xảy ra.